Bài hát “Những Chú Hổ Con” đang phát trong máy ghi âm, ba người bọn họ đang ngồi trên bàn làm bài. Lý Bách Nhiên đã làm xong bài tập rồi, không biết ở đâu ra mà anh lấy được đề kiểm tra của kỳ thi tốt nghiệp lớp sáu năm ngoái và cậu đang cố gắng làm. Từ Triết Phàm đang viết bố cục, bố cục là điểm yếu của anh ấy nhưng may mắn thay nó chỉ là một bố cục đơn giản ở trường tiểu học nên anh có thể nắm bắt một phần.
Lưu Quyền đang làm bài tập hè nên chọc Lý Bách Nhiên và hỏi cậu có phải không biết làm đúng khônv, Lý Bách Nhiên hơi mất kiên nhẫn với anh nên anh đành phải quay lại hỏi Từ Triết Phàm. Từ Triết Phàm đã kiên nhẫn giúp anh giải thích một số câu hỏi.
Cả buổi sáng trôi qua thật nhanh, cuối cùng Lưu Quyền cũng làm xong bài tập toán và bắt đầu viết tiếng Trung. Hai bài của Từ Triết Phàm tương tự như vậy. Lúc này, cha của Lý Bách Nhiên - Lý Dân Sinh, đã trở lại. Ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây quân đội và ông có một khuôn mặt to. Ông nói: “Anh đói lắm rồi này."
Cao Mẫn bưng cơm từ trong bếp ra rồi đặt lên bàn và nói: "Hôm nay có hai bạn nhỏ đến nhà, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Lý Dân Sinh sửng sốt nói: "Bạn nhỏ? Chúng ở đâu?" Cao Mẫn nói: "Suỵt... bọn chúng đều đang học ở trong phòng đấy. Một người là Lưu Quyền con trai của Lão Lưu, còn người kia là đứa trẻ yêu thích của em, đứa trẻ này bán trái cây ở chợ trong kỳ nghỉ hè, lần này nó đến nhà chúng ta với một túi trái cây, chắc nặng khoảng tám cân hoặc chín cân. Nhóc ấy chính là người bán quả táo mà anh khen là rất ngon đấy. Nhóc mới mười một tuổi nhưng nó rất hiểu chuyện. Anh có nghĩ rằng cha mẹ nó đã dạy nó điều này không? Làm sao một đứa trẻ như vậy lại có thể hiểu chuyện như vậy cơ chứ?" Lý Dân Sinh nghe xong thì cười và nói: "Lần này em đã học được nhiều thứ chưa? Đừng coi thường trẻ con, tiềm năng của chúng là vô hạn đấy."
“Được rồi, đi rửa tay và chuẩn bị ăn cơm đi." Cao Mẫn nói.
Sau khi dọn đồ ăn lên bàn thì Cao Mẫn vào phòng gọi bọn họ. Sau khi rửa tay xong thì cả ba cùng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn vào bàn, em trai của Lý Bách Nhiên là Lý Huy cũng ra ngoài, còn Cao Mẫn thì vừa ăn vừa đút cho con nhỏ. Lý Dân Sinh nhìn Từ Triết Phàm, cảm thấy đứa trẻ này rất thông minh và được giáo dục tốt, vì vậy ông cười hỏi: "Tiểu Phàm, đến đây nói cho chú nghe, cha của con tên gì?"
Từ Triết Phàm không hề rụt rè mà đáp: "Chú Lý chắc biết bố con mà. Ông ấy tên là Từ Truyền. Chú Lý lẽ ra phải báo cáo với bố con về vườn cây ăn quả mà ông ấy mới ký hợp đồng năm nay." Lý Dân Sinh và Cao Mẫn nhìn nhau cười ông nói: "Cái miệng nhỏ này nói rất chính xác. Chà, chú biết Từ Truyền , nhưng tại sao chú lại không biết anh ta có một đứa con trai thông minh như vậy nhỉ?"
Từ Triết Phàm cười và ngượng ngùng trả lời: "Chú Lý đừng cười con mà, con đi chợ bán đồ vì điều kiện gia đình không tốt thôi ạ. Hơn nữa, nếu xét về chuyện học hành thì Bách Nhiên luôn đứng đầu lớp và con cũng không thể vượt qua cậu ấy trong kỳ thi vừa rồi đâu." Lý Dân Sinh và Cao Mẫn đều thích nghe điều này, cậu con trai của họ thực sự thông minh hơn những đứa trẻ khác, mặc dù những đứa trẻ khác đã học hành rất chăm chỉ để tham gia kỳ thi nhưng đứa con trai của họ thì chưa tốn đến một nửa năng lực.
Cao Mẫn cười nói: "Chỉ cần con học hành chăm chỉ thì sẽ đạt điểm cao. Lại đây ăn cá đi." Nói xong, bà gắp cá cho cả ba đứa trẻ. Nhà bếp cũng đun canh cá trong nồi nên một lúc sau đã tỏa ra mùi thơm, Cao Mẫn bưng từ trong bếp ra một niêu canh cá. Mỗi người múc một bát, Lưu Quyền thích uống canh cá, anh thổi phù phù làm bay ra không khí nóng. Anh nhấp vài ngụm nước rồi sau đó ăn cá và nói: "Thực sự rất ngon đó ạ!" Cao Mẫn cười, nói: "Vậy thì uống nhiều vào nữa nhé." Nói xong bà lại múc cho anh một thìa khác và hỏi Từ Triết Phàm có muốn uống thêm không.
Từ Triết Phàm vội vàng nói: “Cám ơn dì, con ăn một bát là đủ rồi.” Tuy rằng Từ Triết Phàm sau khi trùng sinh đã lâu không uống canh cá nhưng bát trên tay có vị bình thường lại còn có mùi tanh nên có chút khó uống. Nhưng nhìn mặt mẹ Lý Bách Nhiên, Lưu Quyền bên cạnh hết lời khen ngợi, uống liền ba bát, ước chừng anh này đã lâu không thấy mùi tanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Triết Phàm cảm thấy mình không xứng với ý tốt của người khác. Liền đem bát đưa tới bên miệng, thầm nghĩ muốn nín thở trực tiếp rót vào trong bụng. Không ngờ, vừa mới nhấp một ngụm thì Lý Huy đang bồn chồn ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên trên ghế dùng bàn tay nhỏ bé loạng choạng đẩy cánh tay của Từ Triết Phàm. Thật may, bát canh cá này trực tiếp đổ lên quần áo của Từ Triết Phàm rồi sau đó chảy xuống cổ áo vào trong quần.
Từ Triết Phàm có chút sững sờ nhưng lại cảm thấy nước canh từ ngực chảy xuống chân, ướt sũng và có chút nóng. Anh lập tức đặt bát xuống và kéo áo khoác và quần đã dính vào người và vẫn còn một ít súp chảy ra từ chân anh, như thể anh đã tè ra quần vậy…
Cao Mẫn và Lý Dân Sinh nhìn thấy có chút lo lắng, sợ mình làm bỏng con người ta nên lập tức đứng dậy. Cao Mẫn nhanh chóng lấy khăn lau vết bẩn trên người Từ Triết Phàm. "Tiểu Phàm có nóng không con? Có gì thì phải nói với dì, lát nữa dì đưa con đến trung tâm y tế." Chỗ khác nóng thì dễ xử lý, chủ yếu là do nước bắn ra từ đũng quần của anh.
Cái đó của con trai vô cùng quý giá, đổ canh nóng vào sẽ rất đau. Cao Mẫn quay đầu lại mắng Lý Huy: "Thằng bé nghịch ngợm này, ngày nào cũng chỉ biết phá, làm hỏng em trai nhỏ(*) của người ta thì làm sao? Hôm nay mẹ phải dạy dỗ lại con mới được." Bà nói xong liền đánh vào mông Lý Huy. Thấy vậy, Từ Triết Phàm vội vàng bảo vệ Lý Huy và nói: "Dì à, vừa rồi con do con không cẩn thận đυ.ng phải em ấy, không liên quan gì đến Tiểu Huy đâu ạ. "
(*) em trai nhỏ ở đây còn có nghĩa là cái thứ quý giá của con trai nhé. ^^
Lý Huy trốn ở phía sau lưng Từ Triết Phàm, cậu không dám nhìn mẹ mình. "Chỉ là bị nước canh đổ vào quần áo thôi, không sao, cũng không đau." Từ Triết Phàm gượng cười nói. Sau đó Cao Mẫn bỏ tay xuống và quan tâm hỏi: “Con không sao chứ?" Từ Triết Phàm vội vàng gật đầu: "Không sao ạ." Thấy vậy, Lý Dân Sinh bên cạnh liền nói: "Bách Nhiên , đưa Tiểu Phàm vào phòng và thay quần áo đi con." Lý Bách Nhiên đáp lại bằng một câu rồi cậu bước tới và kéo Từ Triết Phàm đi. Thấy không thể từ chối nên Từ Triết Phàm đành phải đi theo Lý Bách Nhiên vào.
Phòng của Lý Bách Nhiên rất lớn, trên giá sách chất đầy sách. Anh tìm ra được một bộ quần tây đen và áo vest trắng nhỏ từ trong tủ, sau đó quay người đưa cho Từ Triết Phàm nhưng có chút không hài lòng mà nói: “Thật là ngu ngốc, uống canh còn làm đổ ra quần." Khóe miệng Từ Triết Phàm giật giật: ‘Nếu không phải do em cậu thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Nếu tôi ngu thì cậu cũng ngu!’
Thấy anh ngẩn người thì Lý Bách Nhiên không vui nói: "Cậu đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau cởϊ qυầи áo ra đi." Mặc dù Từ Triết Phàm không hài lòng với giọng điệu của thằng cha nhỏ này, nhưng anh không trả lời mà anh chỉ từ từ cởϊ qυầи áo ướt của mình ra. Lý Bách Nhiên cũng không rời đi mà còn đứng bên cạnh nhìn, may mắn là trẻ con ở nông thôn thường để trần mông nên điều đó không có gì lạ, cho đến khi Từ Triết Phàm chỉ cởi còn một chiếc qυầи ɭóŧ và đưa tay về phía cậu và nói: "Này, đưa quần áo cho tôi." Lý Bách Nhiên sau đó nhìn vào chiếc qυầи ɭóŧ, rồi nói: "Qυầи ɭóŧ cũng bị ướt rồi kìa." Từ Triết Phàm nói: "Ướt thì ướt, mặc vào cũng không ai thấy được." Lý Bách Nhiên xoay người tìm một cái ném cho anh rồi nói: "Mẹ mua cho tôi hôm qua mặc không vừa, thay cái quần hoa đó ra đi”
Anh cởi chiếc quần hoa màu vàng đã giặt đến ngả màu ra và mặc quần của Lý Bách Nhiên vào. Tuy quần của anh đã cũ nát nhưng anh cũng không mua cái mới vì dù sao cũng là mẹ anh tự tay may, anh cúi đầu không nói gì. Người này cố ý làm khó anh sao? Từ Triết Phàm thấy dường như Lý Bách Nhiên không cởϊ qυầи áo, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc xắn quần nhưng điều khiến Từ Triết Phàm xấu hổ hơn là Lý Bách Nhiên đã bước tới gần hai bước và cúi xuống nhìn em trai nhỏ của anh.
Em trai nhỏ của anh mặc dù còn nhỏ thật, chỉ là một viên bi nhưng cũng không cần nhìn kỹ như vậy đúng không? Từ Triết Phàm vội vàng dùng tay chặn lại, có chút khó chịu nói: "Cậu nhìn cái gì? Cậu không lớn bằng tôi à?" Lý Bách Nhiên cười lạnh nói: "Cậu không phải con gái thì ngại cái gì chứ, mẹ tôi vừa nhờ tôi giúp cậu xem có vết bỏng nào không.”
Từ Triết Phàm giật lấy qυầи ɭóŧ của Lý Bách Nhiên, mắt nhắm mắt mở mặc vào. Lý Bách Nhiên ở một bên liếc mắt nhắc nhở: “Quần lộn trái kìa!” Từ Triết Phàm rất muốn đánh người nhưng đành phải nuốt cơn tức giận, cởi ra rồi mặc vào lại, sau đó thì mặc quần tây và áo.
Khi anh đi xuống cầu thang, Cao Mẫn nhìn thấy thì bà ấy và mỉm cười nói: "Ồ, Tiểu Phàm mặc bộ quần áo này trông đẹp thật đó nha. Con trông giống mẹ mình, có làn da trắng và đẹp." Từ Triết Phàm vội vã rời khỏi Lý Bách Nhiên và bước đi đến cạnh Lưu Quyền rồi nói: "Dì, quần áo giặt xong con sẽ đem trả lại nhé ạ.”
Cao Mẫn nói: “Trả cái gì, con cứ giữ đi, Bách Nhiên có quá nhiều quần áo để mặc rồi, bộ này cũng không mặc mấy lần, chắc là còn mới.” Từ Triết Phàm lắc đầu nói: “Không cần ạ.. con cũng có quần áo rồi." Cao Mẫn xua tay nói: "Nghe dì, mặc vào đi, chúng ta không muốn lấy quần áo cũ con đã cởi ra đâu."
Từ Triết Phàm không nhịn được gật đầu ngoan ngoãn. Sau đó nói buổi trưa không về thì ba mẹ sẽ lo lắng nên anh xin phép về. Lưu Quyền cũng thu dọn bài tập rồi cùng anh đi dạo. Trên đường trở về, Lưu Quyền chạm vào chất liệu quần áo của Từ Triết Phàm và nói: "Tiểu Phàm, Lý Bách Nhiên đối xử với em rất tốt." Từ Triết Phàm trợn mắt nhìn anh và nói: "Mới cho một bộ quần áo thôi mà đã tính là tốt rồi hả?"
Lưu Quyền nói: "Anh cũng thường mặc quần áo của cậu ấy. Anh đã hỏi cậu ta chiếc quần và áo vest này nhiều lần nhưng cậu ấy từ chối đưa nó cho anh." Đúng thật, nó mặc rất mềm và thoải mái nhưng anh là có nợ ắt trả vì anh cũng không thiếu tiền.
Cùng lắm là lên thành phố mua một bộ trả lại cho cậu ta. Từ Triết Phàm càng nghĩ về điều đó anh càng cảm thấy khó chịu và anh cảm thấy mình nên thực sự chú ý đến vẻ ngoài của mình. Nếu không anh sẽ bị coi là một người nghèo đến một mảnh quần áo cũng không mua nổi. Đặc biệt là Lý Bách Nhiên- người đã nói về chiếc qυầи ɭóŧ ố vàng.
Rất vô duyên, cũng như hành động cong môi và ánh mắt liếc nhìn của cậu ấy, thật khó ưa. Từ Triết Phàm khi nghĩ lại thì cảm thấy hơi tức giận. Cậu ta nghĩ mình là ai? Giúp đỡ học sinh nghèo ư? Cậu ta sẵn sàng giúp đỡ nhưng anh không muốn mình trở thành người đầu tiên được cậu ta giúp đỡ.