Trong nháy mắt, cây ăn quả đã đơm hoa kết trái. Một năm mới lại sắp đến, Từ Triết Phàm đã mười hai tuổi rồi. Vườn cây ăn trái do nhà họ Từ ký hợp đồng năm nay được mùa, sản lượng cao hơn rất nhiều so với những năm trước. Táo bán chạy hơn so với những năm trước, thu lãi lớn khiến hàng xóm ghen tị, ai cũng tiếc vì sao không kí hợp đồng vườn cây ăn quả sớm hơn.
Nhà họ Từ đã kiếm được rất nhiều tiền, Lưu Tú vui vẻ đếm hóa đơn trên tay. Táo bán được hơn 3.000 tệ, cộng với 600 tệ cho chỗ đào là 3.600 tệ và sau khi trả lại số tiền đã vay khi xây dựng vườn cây ăn quả thì vẫn còn một nửa. Mấy mẫu ruộng trong gia đình có thể kiếm được sáu bảy trăm tệ, năm nay thu nhập hơn hai nghìn tệ, đây là điều mà trước đây bà thậm chí còn không dám nghĩ tới. Vào cuối năm, Lưu Tú và Từ Truyền đưa Từ Triết Phàm đến thị trấn trên huyện để chuẩn bị mua quần áo mới và đồ dùng cho năm mới.
Trước đây họ luôn mua chúng cho con cái, bây giờ nhà giàu rồi, hai đồng mua một bộ quần áo cũng được. Từ Triết Phàm đã không gặp chị gái mình là Từ Hiểu Hồng trong một năm, vì vậy anh ấy đã hỏi Lưu Tú: "Mẹ ơi, Tết Nguyên Đán năm nay chị có về không?" Lưu Tú nói: "Con nhỏ chết tiệt này có đồng nghiệp rồi, chúng ta đừng quan tâm đến nó." Từ Truyền cười nói: "Con gái bận rộn công việc nên qua tết mới về được, sao lại giận nó chứ."
“Con gái?" Lưu Tú nói: "Nó giờ là giáo viên tiểu học rồi. Bây giờ học sinh đang trong kỳ nghỉ đông. Nó có thể đang bận việc gì được chứ?" Từ Truyền thở dài và nói: “Hiểu Hồng có công việc riêng của nó, đừng tiếp tục làm nó khó xử nữa.” Lưu Tú tức giận quay đầu lại không nói nữa, bà cũng là tốt cho con gái của mình, một cô gái tốt lại tìm một chàng trai nghèo như vậy, là người mẹ bà phải lo cho con gái mình chứ?
Từ Triết Phàm biết một chút về vấn đề này, hồi đó chị gái anh và mẹ đã có một cuộc cãi vã. Chủ yếu là do chị gái anh là Từ Hiểu Hồng yêu một ngươi làm công nhân trong một nhà máy nhỏ nhưng mẹ anh không đồng ý với cuộc hôn nhân của chị ấy và nghĩ đến điều kiện gia đình kia không tốt, trong nhà chỉ có ba căn phòng nhỏ bằng cái hộp bà sợ Từ Hiểu Hồng sẽ phải chịu cực khổ.
Hơn nữa người đàn ông này trông bình thường, anh ta không xứng đáng với cô con gái xinh đẹp của bà. Nhưng Từ Hiểu Hồng đã kiên quyết cãi lại, cô nói rằng người đàn ông đó sẽ kết hôn với mình và bản thân sẽ sẵn sàng chịu đói và nghèo trong tương lai. Sau đó, mối quan hệ giữa hai mẹ con rất căng thẳng. Khi Từ Triết Phàm được tái sinh thì Từ Hiểu Hồng đã không ở nhà trong nửa năm. Nói về ấn tượng của Từ Triết Phàm đối với người anh rể này thì tốt cũng không tốt mà xấu thì cũng không xấu.
Chỉ là người này có chút bấu víu mà thôi. Những người giàu có sẽ được anh ta nịnh bợ để rồi họ đưa anh lên cao hơn. Anh ta và chị gái của anh đã có một cuộc sống tốt đẹp. Sau khi nhà máy đóng cửa, họ đi đến vùng ven biển để kiếm tiền. Khi có được một ít tiền thì anh ta lại trở nên cáu kỉnh, luôn cãi nhau với chị gái vì những chuyện vặt vãnh. Nhưng đây là chuyện gia đình của hai vợ chồng, tuy chị anh lúc đó có hơi giận nhưng nhìn chung cuộc sống cũng không tệ, chị chưa bao giờ chịu khổ hay nợ nần gì cả. Cũng coi như khá giả.
Từ Triết Phàm thuyết phục Lưu Tú: "Mẹ đừng tức giận. Nếu mẹ tức giận trong dịp Tết Nguyên Đán thì sức khỏe của mẹ sẽ không tốt, mẹ có thể để chị gái đi theo anh ta. Biết đâu họ sẽ trở nên giàu có sau khi chị ấy sẽ cưới chàng trai nghèo mà mẹ đã nói. Khi đó, mẹ sẽ được hưởng một chút lộc lá còn gì.”
Từ Truyền bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy mẹ nó ơi, những gì Tiểu Phàm nói rất đúng. Cuộc sống của con gái chúng ta như thế nào, em có thể biết sao, có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn những gì mà em nói đấy." Lưu Tú sau đó quay mặt lại và nói: "Hai người cấu kết để chọc giận em à, già và trẻ đừng lo lắng về chuyện này nữa, anh vẫn còn chờ nó về à? Nếu nó không nói chuyện đó thì em đã không tức giận đến mức muốn chết như thế này đâu."
Từ Triết Phàm cười nói: "Mẹ, chúng ta đừng nói về điều này nữa, mẹ muốn mua loại quần áo nào khi đến thành phố?" Lưu Tú nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ thấy vợ của bí thư Lý hai ngày trước mặc một chiếc áo khoác len, kiểu dáng rất đẹp. Mẹ cũng muốn mua một chiếc, nhưng không biết giá bao nhiêu. ”
Từ Triết Phàm vỗ ngực nói: “Mẹ muốn mua quần áo, tốn rất nhiều tiền. Nếu mẹ không có đủ thì con cho mẹ mượn.” Lưu Tú bị lời nói của Từ Triết Phàm chọc cười, bà vỗ vỗ rồi nhẹ nhàng xoa đầu con trai, nói: "Con có bao nhiêu tiền chứ, mẹ sẽ để dành cho con, để dành cho con sau này cưới vợ. "
Điều này thật mỉa mai, anh quay mặt đi. Anh thầm nghĩ, kiếp này gả cho anh con gái ư, kiếp trước anh là gay, kiếp này anh cũng là… chẳng phải nói chó ăn phân mãi không thể đổi sao? Mặc dù phép so sánh này hơi khắc nghiệt nhưng nó chỉ là một phép thử. Anh còn tưởng rằng khi có cuộc sống mới nhất định sẽ tìm được một người khác với Vu Thành, hai người cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng Từ Triết Phàm cũng nghĩ đến, người như vậy không dễ tìm, người biết rõ về anh cũng rất ít. Chuyện này chỉ có thể tùy duyên, cũng không biết khi nào mới gặp được người kia.
Ngay khi anh đang nghĩ về nó thì một chiếc máy kéo khác đã theo sau và hai chiếc máy kéo chạy ầm ầm trên con đường đất quê mùa. Từ Triết Phàm nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau thì anh quay lại nhìn, hóa ra là Lưu Quyền. Anh chàng này đang ngồi trước máy kéo ở phía sau với đôi má phồng lên, vui vẻ đứng dậy và vẫy tay với anh, bộ dạng đơn giản và trung thực. Anh ấy không biết rằng đi trên một chiếc xe như thế này sẽ rất nguy hiểm sao?
Ngoại trừ Triết Phàm vội vã vẫy tay với anh ta, ý nghĩa rằng anh ta đã nhìn thấy Lưu Quyền rồi. Lưu Quyền sau đó đã ngừng mỉm cười với anh . Từ Triết Phàm nhìn anh ta, đột nhiên sững người một lúc rồi quay đầu lại. Nghĩ đến người lương thiện, đáng tin cậy và hiểu biết mà anh ấy đang tìm kiếm trước đây, người sẽ không ăn cắp đồ ăn sau lưng anh, có thể ở bên anh ấy cả đời. Không biết vì sao, người này bỗng nhiên làm anh nghĩ tới Lưu Quyền.
Lúc đầu Từ Triết Phàm đối với ý nghĩ này cảm thấy có chút hồi hộp nhưng cẩn thận nghĩ lại thì Lưu Quyền trong lòng thật sự hội tụ đủ điều kiện, tuy rằng không thích lắm nhưng ít nhất cũng không ghét bỏ. Anh còn nhớ Lưu Quyền là bạn mà anh quen từ khi còn nhỏ, khi còn ở trần lúc còn nhỏ hình như rất quấn quýt với anh, ngày ngày cùng anh chạy lung tung, cùng anh học xong tiểu học.
Sau đó vì Lưu Quyền thi trượt vào Trường Trung Học Số Một của huyện nên cha anh ta đã yêu cầu anh ta ở lại lớp sáu và học lại trong một năm. Trong khi anh thì đến một Trường Trung Học bình thường trong làng. Hai người hiếm khi gặp nhau, anh chỉ nhớ đã nghe bố kể rằng anh ấy hình như được nhận vào Trường Trung Học Số Một của quận vào năm thứ hai thi lại.
Anh thì đến trường đại học và gặp Vu Thành, sau khi come out con người thật của bản thân thì anh tự nhiên mất liên lạc với gia đình và cuối cùng anh không cò biết gì về tình hình sau này của Lưu Quyền nữa.
Lúc này Lưu Tú và Từ Truyền đang thảo luận xem nên mua gì cho năm mới ở quận. Anh không khỏi quay đầu lại nhìn Lưu Quyền, người này còn đang trêu chọc anh, anh ngẫm nghĩ. Tuy rằng không biết Lưu Quyền sau đó xảy ra chuyện gì nhưng nếu anh coi Lưu Quyền như mục tiêu của mình thì... nó thực sự khó có thể chấp nhận được.
Không nói đến tình bạn từ nhỏ giữa hai người mà chỉ nói về tính cách của họ, đối phó với Lưu Quyền thì anh hoàn toàn chắc chắn. Người ta nói ba tuổi là tuổi quyết định cả đời, anh hiểu rõ nhất tính cách của Lưu Quyền, thành thật mà nói kết bạn là tốt nhất. Nếu không hồi nhỏ anh đã không chạy theo anh ấy lâu như vậy. Anh nhớ rõ Lưu Quyền luôn đặc biệt quan tâm mình, lúc có đồ ăn ngon sẽ chia cho mình một nửa, tên này còn thích ăn thịt, nhìn thấy đồ ăn ngon là tham lam. Không sợ địch có học mà sợ rằng kẻ thù không có điểm yếu. Từ Triết Phàm cảm thấy rằng việc làm no bụng sẽ thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người trong tương lai tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Từ Triết Phàm quay đầu cười với Lưu Quyền rồi thầm nghĩ sau này nên đối xử tốt với anh ấy hơn, cho dù không thể thành một đôi thì cũng đáng làm bạn cả đời. Gần đến huyện, hai chiếc máy kéo băng qua đường, chiếc mà Từ Triết Phàm đang ngồi đi thẳng đến tòa nhà bách hóa. Lúc này lối vào tòa nhà náo nhiệt, có rất nhiều người đi vào và ra ngoài. Sau khi chỉnh lại quần áo thì Từ Truyền liền kéo Từ Triết Phàm vào trong lòng.
Tòa nhà có hai tầng, tầng một bán nhu yếu phẩm hàng ngày, giày dép, áo sơ mi, tầng hai bán quần áo may sẵn, quần dài, nhân viên bán hàng cho biết quần áo đều là hàng mới của Quảng Châu, là hàng mới nhất rất phong cách. Sau khi nhìn xung quanh, có một số cửa hàng bán áo khoác len, chiếc đắt nhất là 150 tệ, chiếc rẻ nhất là hơn 30 tệ. Lưu Tú thích một chiếc giá 125 tệ có màu đỏ tươi và sáng, bà đã thử nó rất vừa vặn và màu sắc cũng rất hiếm.
Mặc dù chiếc áo khoác này có vẻ hơi quê mùa đối với Từ Triết Phàm nhưng nó đã là một phong cách rất thời trang vào thời điểm đó. Từ Triết Phàm có thể thấy rằng Lưu Tú rất thích nó nhưng có thể là do giá quá đắt đối với bà. Tuy hiện tại gia đình đã kiếm được một số tiền nhưng mua một chiếc áo cũng tốn hơn một trăm tệ thì cũng có chút không nỡ
Vậy nên bà miễn cưỡng đặt áo xuống và nói với Từ Truyền: "Chúng ta hãy đi một vòng nữa." Thấy vậy, Từ Triết Phàm cầm lấy chiếc áo ở bên cạnh và hỏi: "Chị ơi , chúng ta có thể giảm giá cho chiếc áo này không?" Từ Triết Phàm thấp giọng lẩm bẩm nhìn nhân viên bán hàng một lúc rồi nói: "Chị, chúng tôi là người ở nông thôn, vừa rồi chúng tôi bị thôn kéo đến đây, nhà chúng tôi rất nghèo, mẹ tôi đã mấy năm không mua quần áo mới rồi. Năm nay ruộng đồng thu hoạch bội thu cho nên cha con tôi mới kéo bà đến đây, cuối cùng nhìn thấy cái áo này, chị có thể hạ giá xuống khoảng 95 tệ để bán cho chúng tôi được không?"
Người bán hàng nhất thời không nói nên lời, hơi khó từ chối, đứa trẻ đang nhìn cô bằng đôi mắt to ngấn nước nhưng nếu không từ chối thì 95 tệ thực sự là lỗ. Cô có chút khó xử, thấy nhà này thoạt nhìn cũng không giàu có gì, cô nghĩ nghĩ rồi đang định nói gì đó thì Lưu Tú ở một bên kéo mạnh Từ Triết Phàm. Từ Triết Phàm đột ngột nghiêng người, đất trượt chân suýt ngã, Lưu Tú nói với người bán hàng: “Em gái, chúng ta không mua đâu, trẻ con nói bậy, em đừng tin. Thực sự rất xin lỗi." Nói xong, liền muốn kéo Từ Triết Phàm đi. Thấy vậy, người bán hàng chân thành nói: “Chị, đợi một chút, chiếc áo khoác len này có giá 95 tệ thực sự không ổn. Bây giờ, em sẽ bán nó cho chị với giá 100 tệ, 100 tệ thực sự là chi phí mua hàng của cửa hàng. Hiện tại chưa bao gồm giá mua và phí vận chuyển, vận chuyển ở đây không rẻ và hãy coi nó như một bộ quần áo mà em mang tặng cho chị mặc. ”
Nói xong, cô nhìn xuống Từ Triết Phàm và cười nói: “Đứa trẻ nhà chị thực sự rất hiểu chuyện, nó biết nó thương mẹ và hiểu mẹ không có quần áo để mặc nên mặc cả cho mẹ.” Mặc dù Lưu Tú vốn tưởng rằng 100 tệ cũng khá đắt nhưng quả thực có thể hạ giá xuống giá hai mươi lăm tệ cũng không dễ dàng gì. Quần áo trong tòa nhà này thường không thể mặc cả được, bình thường nhiều nhất chỉ có thể thương lượng ba đến năm tệ.
Từ Triết Phàm mỉm cười nói lời cảm ơn với nhân viên bán hàng rồi sau đó chọc chọc Lưu Tú và nói: "Mẹ, chị gái đã thu dọn quần áo rồi, mẹ mau trả tiền cho người ta đi.”. Khi xách quần áo rời đi, Lưu Tú có chút mơ màng. Khi đến cô không nghĩ tới mình có thể mua được bộ quần áo đắt tiền như vậy, giá hơn 100 tệ nhưng bây giờ cầm bộ quần áo thì lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Từ Triết Phàm lén nhìn bà, anh không nhịn được mà cười. Lưu Tú nói: "Anh nói xem, áo khoác cô ấy bán cho mình thực sự không có lãi luôn à?" Từ Truyền suy nghĩ một chút, lắc đầu nói rằng ông không biết. Từ Triết Phàm chen vào: "Làm sao mà chị ấy có thể không có lãi được cơ chứ? Chỉ là kiếm được nhiều hay là kiếm được ít thôi." Lưu Tú tức giận gõ đầu Từ Triết Phàm, nói: "Phải rồi, anh thì biết nhiều rồi, anh đi guốc trong bụng họ rồi. Mẹ thấy chị gái đó khá lương thiện. Giảm giá quần áo cho chúng ta chắc cũng khó khăn lắm."
Từ Triết Phàm lắc đầu nói: “Mẹ, con có thể so sánh hơn kém với những người khác.” Ba người đi mua sắm một lúc, họ mua cho Lưu Quyền một chiếc áo khoác độn và quần tây, giá 65 tệ. Hiện chỉ còn hơn một trăm tệ. Ba người vội vã ra khỏi tòa nhà rồi đi đến chợ đầu mối đối diện, muốn mua một ít cá thịt rau củ về nhà ăn Tết cùng với một ít trái cây sấy khô và đồ ăn vặt để cùng người thân và bạn bè nói chuyện.
Chợ đầu mối trên huyện rất đơn giản, tất cả đều được bày bán ở ngoài trời, bên trên có mái hiên để che nắng che mưa. Có dãy quầy hàng bằng gỗ bán rau củ quả, còn có các loại đồ khô, thịt lợn và thịt cừu, về cơ bản là đủ mọi thứ trên trời dưới biển. Từ Triết Phàm cố tình hỏi về giá của trái cây, trái cây ngon thực sự được bán với giá sáu, bảy tệ một cân.
Theo những người bán hoa quả, thứ nhất do cận Tết nên nhiều người mua, thứ hai là loại hoa quả này được mua từ nơi khác không có sẵn tại địa phương nên giá thành đắt và khó bảo quản. Và khi vào huyện thì giá cả đương nhiên sẽ tăng lên nhưng loại hoa quả đắt tiền như vậy lại được người dân mua nhiều nên doanh số bán ra khá bùng nổ, xem ra mức độ tiêu thụ trong huyện vẫn rất cao và nhà giàu cũng nhiều. Người đến tặng quà trong dịp Tết Nguyên Đán chính vì đó người dân thành phố về cơ bản phải mua trái cây tươm tất, hợp túi tiền. Từ Triết Phàm cảm thấy nếu có thể dựng một gian hàng ở đây thì nhất định sẽ có lợi hơn so với dựng một gian hàng ngoài chợ.