Trong nháy mắt kỳ nghỉ hè đã qua hơn phân nửa, Từ Triết Phàm kcàng ngày càng kiếm được nhiều tiền, một quả hồ lô không đủ để chứa nữa. Anh liền khoét thêm hai hồ lô dự phòng để thay thế một số hồ lô đã đầy. Anh đổ tiền vào trong không gian và đếm, tổng cộng có hơn 2.000 tệ.
Từ Triết Phàm cẩn thận xếp thành từng chồng rồi cất đi, lúc đầu Từ Triết Phàm bán táo cũng không nghĩ sẽ được nhiều như vậy. Nhưng về sau bán càng ngày càng nhiều, người chú sinh lòng nghi ngờ nên Từ Triết Phàm không dám dựng sạp trước mặt chú nữa mà liên tục thay đổi địa điểm. Anh chọn những nơi khuất tầm nhìn và không hấp dẫn để bán.
Hơn nữa, một ngày tối đa bán hai sọt, nhiều hơn sẽ không bán. Khi bỏ táo vào sọt thì cũng phải cẩn thận. Khoảng mười ngày sau thì đào, mận, mơ cũng đã ăn được. Không chỉ táo mà tất cả các loại hoa quả đều có thể bán được. Anh đã rất nổi tiếng, rất nhiều người trong chợ đều biết anh và đều nói rằng anh có tài năng kinh doanh.
Tình cờ đào trong nhà cũng đến mùa, sau khi bán cho các xí nghiệp và nhà máy đóng hộp thì còn dư một ít nên Từ Triết Phàm nhờ Từ Truyền mang ra chợ bán. Và việc kinh doanh tốt một cách đáng kinh ngạc!
Khi mọi người nhìn thấy anh thì sẽ đổ xô mua đổ xô mua, mặc dù hương vị của đào không ngon bằng đào trong không gian nhưng may mắn thay, cây đào trong nhà cũng rất ngọt. Từ Truyền mấy ngày nay ở chợ bán trái cây, nghe người đi chợ và người bán hàng không ngừng nói con trai mình tốt như thế nào.
Nuôi đứa con trai như vậy quả thực là tám đời đốt hương thơm, tuy làm ăn nhỏ nhưng có chiến lược hẳn hoi. Tấm lòng của anh cũng tốt, có một bà lão không có tiền mua còn cho không năm cân, tình cảm và sự hâm mộ của mọi người bộc lộ trong lời nói. Từ Truyền mặc dù có chút không tin nhưng mũi ông lại hếch lên tận trời. Ai mà không phổng mũi khi người khác khen mình có một đứa con trai tốt chứ. Huống hồ con trai ông vốn dĩ tốt mà, khen Từ Triết Phàm thì trong lòng ông cũng thoải mái.
Đào đã bán sạch trong vài ngày, hơn nữa bán với giá tốt nên được hơn hai trăm tệ. Từ Truyền vì chuyện kia mà vui vẻ cả ngày, sau khi trở về kể cho Lưu Tú nghe về chuyện của con trai. Lưu Tú không tin, nói: "Con em, em biết tốt, nhưng thật sự bọn họ có nói nó giỏi như vậy à? Lúc đầu em đưa cho nó mỗi mười tệ, nó còn làm ăn thế nào?"
Từ Truyền vui vẻ đưa tiền cho cô và nói: “Anh nói có thể em không tin nhưng đừng hoảng sợ nhé.” Lưu Tú khó hiểu trước những lời chồng nói. Sau khi Từ Triết Phàm về đến nhà, cô túm lấy anh và hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị: "Con trai, mẹ nghe cha con nói rằng con là một nhà buôn và con rất nổi tiếng? Hãy nói cho mẹ biết con đang bán gì vậy? Một đứa trẻ thì có thể bán được gì chứ?”
Từ Triết Phàm không vội đặt túi xuống và nói: “Con bán bất kỳ loại trái cây nào ngay khi nó tới mùa, táo, đào, mận, mơ ..." Lưu Tú nói: "Con lấy tiền từ đâu để bán trái cây?" Từ Triết Phàm nói: "Mẹ đã cho con mười nhân dân tệ, lãi từ đó mà ra á." Từ Triết Phàm thở dài: "Sau đó con không biết chuyện gì đang xảy ra, miễn là con đi bán thì mọi người đều thích mua chúng."
Lưu Tú giơ tay vỗ nhẹ vào mông Từ Triết Phàm, làm cho cơ thể nhỏ bé của Triết Phàm loạng choạng. Bà căng mặt nói: “Nói bậy bạ, thị trường lớn như vậy, tại sao người ta mua của con mà không phải của người khác?” Từ Triết Phàm xoa mông, nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ là do khí chất của con thu hút họ đấy." Xem biểu hiện của Lưu Tú là biết rằng bà ấy sẽ không bỏ cuộc trừ khi tìm được nguyên nhân.
Anh suy nghĩ một lúc và nói: "Mẹ, mẹ có còn nhớ con của bà cụ ở gia đình họ Trương không?" Lưu Tú nghĩ một lúc rồi nói: "Đương nhiên là có. Anh ta chính là Đại Thần là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta. Sau khi, cha con mua lại vườn cây ăn quả thì bây giờ đào được bán năm sáu trăm tệ. .."
Từ Triết Phàm vội vàng nói: "Bán đồ cũng chú trọng về tài lộc đó thôi, trên thị trường có người bán tốt, có người bán không tốt. Cụ thể chuyện này con không thể nói cho mẹ biết. Mẹ à, đừng yêu cầu con giải thích, con cũng không thể giải thích rõ ràng đâu." Bà nghe như vậy thì có hơi bất ngờ, sau đó bà nghĩ, chỉ cần con trai mình không trộm cướp mà kiếm được tiền, việc học hành không bị đình trệ thì bắt đầu kinh doanh nhỏ để kiếm chút tiền tiêu vặt trong những ngày nghỉ lễ thì cũng tốt hơn là đi ra ngoài và phá làng phá xóm mỗi ngày
. “Hãy nói cho mẹ biết con đã kiếm được bao nhiêu tiền trong kỳ nghỉ hè này? Xét từ giọng điệu của bố con có vẻ như rất nhiều.” Lưu Tú nhẹ giọng hỏi.
"Cũng không quá nhiều chỉ có bốn hoặc năm trăm tệ thôi ạ!" Anh sợ nói quá nhiều thì sẽ làm mẹ anh sợ.
Lưu Tú mắt tròn mắt dẹt, miệng chữ O. Con nó đang đùa mình à? Cái này có chút kỳ lạ, kinh doanh có lời như vậy sao?
Thấy Lưu Tú không tin. Từ Triết Phàm lật ngược chiếc túi và lắc nó trên chiếc đất. Một đống tiền đổ ra, anh nói: "Người khác có thể không kiếm được nhiều tiền từ việc bán trái cây nhưng con nhất định sẽ kiếm được! Vì con trai của mẹ là một ngôi sao may mắn mà."
Chính xác là hơn 540 nhân dân tệ. Lưu Tú cầm tiền và nhìn chằm chằm Từ Triết Phàm một lúc trước khi bà kịp hoàn hồn, bà nhanh chóng hít một hơi. Đứa trẻ mười tuổi trắng trẻo và sạch sẽ trước mặt bà, con trai bà, thực sự đã kiếm được hơn năm trăm trong một kỳ nghỉ hè!
Điều này là không thể tưởng tượng được, hình như con bà có thể được làm tốt hơn so với người lớn. Đột nhiên một cảm giác tự hào dâng lên, Lưu Tú ôm Từ Triết Phàm và hôn vào má anh hai lần, nắm chặt số tiền và nói: “Số tiền này mẹ sẽ giữ cho con, lát nữa đưa con một ít ăn ăn kem.”
Từ Triết Phàm biết tình hình ở nhà nên vốn định đưa cho Lưu Tú nhưng sau đó lại nói: “Vâng, mẹ cứ giữ lại toàn bộ tiền, để lại cho con một ít tiền lẻ là được rồi ạ. Con sẽ bán thêm vài ngày nữa trước khi năm học mới bắt đầu.”
Lưu Tú cho toàn bộ tiền vào một chiếc túi nhựa rồi lại cho vào một chiếc tủ sơn mài màu đỏ rồi khóa lại, bà vui đến nỗi mà dường như chân không chạm sàn vào ngày hôm đó. Thậm chí bà ấy còn làm cho Từ Triết Phàm món đậu phộng rang mà anh yêu thích.
Đậu phộng rang đỏ bóng béo ngậy ăn cùng dưa chuột giòn rụm rất ngon. Từ Triết Phàm bán thêm hai ngày nữa rồi dừng lại, bởi vì sắp khai giảng năm học mớ, dù gì đi nữa thì trái cây trong không gian đều sẽ không bị hỏng. Sau đó, Lưu Quyền đến gặp Từ Triết Phàm và nói rằng anh ấy đã kiếm được 60 nhân dân tệ nhờ bán đồ cũ trong kỳ nghỉ hè. Cha anh ấy đã khen ngợi anh ấy rất nhiều. Từ Triết Phàm cười và nói rằng anh ấy thực sự có năng lực.
Lưu Quyền xấu hổ đến mức ngưng khoe khoang. Sau khi nói về số tiền, anh ấy đã gục mặt và nói: "Anh chỉ đang nghĩ về việc thu thập đồ cũ mà quên chưa làm xong bài tập hè." Từ Triết Phàm nói : “Ba ngày nữa khai giảng, anh còn không mau làm đi.” Lưu Quyền nói: “Anh làm một mình thì chán lắm, em làm xong chưa? Hay là anh đưa em đến nhà Lý Bách Nhiên rồi cùng nhau làm nhé."
Từ Triết Phàm lắc đầu và nói: "Không cần đâu, em đã làm xong rồi, chỉ còn lại hai bài luận, anh muốn viết gì thì viết." Lưu Quyền gãi đầu và nói: "Đi với anh đi, em đã chưa từng đến nhà của Lý Bách Nhiên chưa? Ai zaa, nhà cậu ta đã có TV để xem rồi đó. Trong làng của chúng ta không có nhiều nhà có TV đâu. Em đã từng xem TV chưa?"
Từ Triết Phàm nghiêm túc lắc đầu: "Em chưa xem .. ." Lưu Quyền nói: "Em ắt hẳn sẽ thích phim truyền hình đó. Nó khá hay, anh đã xem một lần và đã xem đi xem lại nó nhiều lần rồi." Sở dĩ Từ Triết Phàm không muốn đi là vì anh không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lý Bách Nhiên. Thật sự, anh không quý cậu ta lắm, hơn nữa anh còn là sống lại đời thứ hai cũng không muốn đắc tội với cậu ta.
Nhưng anh không chịu nổi Lưu Quyền khi anh ta cứ lải nhải với anh. Anh nghĩ dù sao đi tới một lần cũng không có gì to tát dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi mà thôi. Quan trọng là nói ít hiểu nhiều. Đây là lần đầu tiên Từ Triết Phàm đến nhà người khác, không mang theo thứ gì trên tay thì không phải phép. Anh chỉ đơn giản lấy từ trong không gian ra một số đào, mận và mơ, cho vào một chiếc túi lớn. Tất cả đều tròn trĩnh, đào thì đỏ tươi dễ thương, mận thì tím ngọt, mơ thì vàng óng.
Sau khi ăn xong Lưu Quyền tham lam hỏi Từ Triết Phàm xem anh lấy nó ở đâu, Từ Triết Phàm bịa đặt rằng là từ vườn cây ăn quả của gia đình anh. Lưu Quyền ăn đào của anh và hỏi: "Vườn của nhà em còn mơ và mận không?" Từ Triết Phàm nói rằng đó là đồ thừa từ việc bán trái cây ở chợ và vội vàng nhét cho anh một quả đào để ngăn anh hỏi thêm.
Hai người lại đến cửa hàng nhỏ để mua một túi kẹo và mua một số đồ ăn nhẹ như bánh quy. Trong túi của Lưu Quyền không có đồng nào, đều là dùng tiền từ trong túi của Từ Triết Phàm. Lúc ra khỏi cửa hàng nhỏ, anh nhét cho Lưu Quyền mấy viên kẹo, sau đó hai người đi thẳng đến nhà Lý Bách Nhiên rồi bấm chuông.
Người mở cửa là mẹ của Lý Bách Nhiên-Cao Mẫn. Khi nhìn thấy Lưu Quyền đo cùng với Từ Triết Phàm và còn có cả trái cây trong tay Từ Triết Phàm thì bà lập tức cười và lớn tiếng gọi: "Bách Nhiên ơi, Bách Nhiên à, bạn học của con đến tìm con này." Từ Triết Phàm vội vàng nói: "Chào dì ạ, đây là trái cây vừa mới hái xuống, ngọt lắm, con mang lên cho dì một ít để nếm thử." Cao Mẫn cười híp mắt lại, nói: "Con xem, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, vừa tới liền đưa quà rồi." Nói xong thì bà đem hoa quả đặt ở một bên bàn và nhanh chóng cho hai đứa trẻ vào phòng.
Lý Bách Nhiên từ trong phòng đi ra, liếc hai người bọn họ một cái rồi nói: "Sao các cậu lại tới muộn như vậy? Đã gần trưa rồi." Cao Mẫn ở bên cạnh nói: "Bách Nhiên, các con học trước đi, buổi trưa ở lại đây ăn cơm nhé. Để mẹ đi mua một ít cá hầm rồi ba đứa người cùng ăn nhé."
Lưu Quyền vội vàng nói: "Cám ơn dì."
Nói xong thì anh dùng vai hất nhẹ Từ Triết Phàm một cái khiến cho Từ Triết Phàm không còn cách nào khác đành phải nói: “Cảm ơn dì.”
“Không có gì, không có gì.” Nói xong thì Cao Mẫn xắn tay áo vào bếp. Thấy Cao Mẫn rời đi, Lưu Quyền mới nói: "Lý Bách Nhiên, dùng máy ghi âm của cậu mở một bài hát cho Tiểu Phàm nghe đi, cậu ấy còn chưa nghe." Lý Bách Nhiên trợn mắt nhìn anh nói: "Cậu tới đây để nghe bài hát hay cậu đến để học vậy? Cậu đã làm xong bài tập chưa?" Lưu Quyền cảm thấy hơi chột dạ khi nghĩ về bài tập của mình và cười trừ.
Thấy vậy, Từ Triết Phàm vội vàng nói: “Tôi không nghe nhạc, tôi nghĩ chúng ta nên làm bài tập nhanh lên.” Lý Bách Nhiên ngước mắt nhìn Từ Triết Phàm rồi cong môi xoay người vào phòng. Khi hai người bước vào, Lý Bách Nhiên đang vừa lấy một cuộn băng bỏ vào máy ghi âm hiệu Phượng Hoàng. Một lúc sau thì bài hát nổi lên:
Đừng đi lang thang vào nửa đêm cuối tuần
Hãy đến canh viên táo
Chào mừng những đứa trẻ vô gia cư
Đừng có đứng yên
và cùng nhau hét lên
Nói lời tạm biệt với đêm khuya cô đơn
......