Từ Triết Phàm ôm mông bịt miệng nói: "Làm sao mà con biết được, mẹ vừa khóa nó xong nó đã ở trên người con rồi."
Từ Truyền bên cạnh hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Lưu Tú liền đem hết chuyện đã xảy ra kể với ông.
Từ Truyền trêu đùa nhìn con trai nói: "Con trộm chìa khóa của mẹ à?"
Từ Triết Phàm vừa định phản bác lại thì Lưu Tú liền nói: "Không thể nào, chìa khóa luôn ở trong túi của tôi mà."
Từ Truyền ban đầu không mấy quan tâm, nói: "Thằng nhóc này nhất định là lôi ở đâu ra rồi."
Lưu Tú nói: "Con có thể lấy ra kiểu gì trong khi cái tủ này vẫn luôn bị khóa?" Nói xong thì bà nhìn Từ Triết Phàm.
Từ Truyền lơ đễnh bước xuống giường rồi nói: "Hay là có chuột đào lỗ trong tủ."
Hai người lục lọi tủ quần áo một hồi thì phát hiện tủ đồ vẫn ngăn nắp và không có một lỗ thủng nào. Hai người đều quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Từ Triết Phàm.
Từ Triết Phàm chỉ đơn giản là tháo mặt dây chuyền ra và đưa nó cho Lưu Tú: "Nếu mẹ không tin con thì hãy thử khóa lại và xem con có nói dối không."
Lưu Tú cầm lấy mặt dây chuyền do dự một lúc, sau đó nghiến răng rồi nhanh chóng đặt nó vào hộp và khóa tủ lại. Bà Từ Triết Phàm đến giường và nói: "Nếu con dám nói dối thì tối nay mẹ sẽ lột da con đấy."
Từ Triết Phàm thành thật ngồi trên chiếc giường đất, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Anh không chắc mặt dây chuyền có quay lại hay không, nếu như một lúc nữa nó không quay lại vậy thì lần này anh thảm thật rồi!
Lưu Tú ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngăn tủ rồi lẩm bẩm nói: "Mẹ cũng không tin đâu, nó lại có thể ảo diệu như vậy được sao?"
Từ Truyền ngồi trên mép giường đất, chậm rãi châm một điếu thuốc khác.
Ước chừng năm sáu phút sau, Từ Triết Phàm sờ sờ ngực rồi lập tức lấy ngọc bội ra.
Lưu Tú sửng sốt một hồi rồi nhảy xuống mở tủ ra thì phát hiện mặt dây chuyền đã không còn ở bên trong nữa.
Không chỉ có Lưu Tú ngây người nhìn chuyện này mà ngay cả Từ Truyền cũng có chút sững sờ.
“Chẳng lẽ có tà ma gì ở đây rồi à?” Lưu Tú nói.
Từ Truyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói mẹ nó này, em không thể cho rằng đó là tổ tiên hiển nhiên linh sao? Em xem cái chuyện ngọc bội này với cả những lời vừa rồi con nó nói, chẳng phải là ám hiệu cho thấy chúng ta nên bảo vệ vườn cây ăn quả sao?"
Lưu Tú đẩy Từ Truyền ra và nói: "Từ khi nào mà anh cũng thần thần linh linh như vậy chứ?" Lưu Tú ngồi xuống và nghĩ, sau đó lại vội vàng đứng dậy và nói: "Không, em phải đến nhà của Lão Trương để hỏi bà lão xem.” Nói xong thì bà nhanh chóng xỏ giày vào.
Từ Truyền nhìn lên trời nói: "Anh nói này Lưu Tú, em xem đã mấy giờ rồi?"
Lưu Tú khom người nhấc giày lên, nói: "Nhà Lão Trương ngủ muộn, hai người đi ngủ trước đi, em sẽ về ngay." Nói xong thì bà mặc quần áo rồi vội vàng rời đi.
Từ Truyền ngồi ở bên cạnh hút vài hơi thuốc, quay đầu liếc nhìn Từ Triết Phàm nói: "Con trai, con thật sự muốn cha xây vườn cây ăn quả sao?"
Từ Triết Phàm nhúc nhích dưới chăn nói: "Tất nhiên ạ, vườn cây ấy kiếm ra tiền đó cha."
Từ Truyền cười hai tiếng, nói: "Hay là vì con muốn ăn táo? Cha của con nếu có thể xây vườn ăn trái thì có lẽ con cũng có thể xây được."
Từ Triết Phàm gãi đầu và nghĩ: "Nếu con có nói không phải thì cha cũng không tin vì vậy chỉ có thể mơ hồ mà ngầm thừa nhận."
Người mà mẹ Lưu Tú vừa nói chính là bà Trương có thể gọi được thần linh, tuy rằng là phong kiến
mê tín dị đoan nhưng trong thôn vẫn có rất nhiều người tin.
Một lúc sau Lưu Tú trở về, bà vui vẻ cởi giày và leo lên chiếc giường đất rồi ôm lấy Từ Triết Phàm và thơm anh một cái.
Từ Triết Phàm bối rối, Từ Truyền ở giường bên cạnh hỏi: "Bà Lão đã nói gì mà khiến em vui vẻ đến thế vậy?"
Lưu Tú vui vẻ nói: "Em vừa đi gặp bà ấy, bà Trương đã nói con trai chúng ta là một ngôi sao may mắn, mặt dây chuyền hợp với ngôi sao may mắn nên bảo nó không được tháo mặt dây chuyền ra nữa, còn nói rằng sau này chúng ta sẽ được hưởng phúc nhờ con trai đấy!"
Từ Truyền nghe vậy thì cười, nói: “Nghe nói trong nhà có con gái sẽ giàu có, chứ anh chưa từng nghe nói có con trai sẽ giàu."
Lưu Tú liếc nhìn Từ Truyền và nói: "Anh thì biết gì? Bà Trương xem rất chuẩn. Thậm chí ngay cả con chó ở nhà phía đông kia bị lạc bà ấy còn tìm thấy được, bà ấy nói rất chuẩn đấy, không sai được đâu."
Từ Truyền lắc đầu không nói thêm gì nữa, biết rằng chuyện này đối với Lưu Tú có nói thêm nữa cũng chẳng để làm gì nên mặc bà nói gì thì là thế ấy.
Từ Triết Phàm ở bên cạnh nghe vậy cười thầm, thật không ngờ đánh bừa mà trúng. Nhưng anh lại cảm thấy buồn vì lời mình nói chỉ sợ không có ai thèm nghe, sau đó nói: “Vậy mẹ này, con đã nói với cha về chuyện vườn cây ăn quả chắc chắn sẽ thành hiện thực, mẹ có đồng ý không?"
Lưu Tú vừa choáng váng một chút rồi sau đó nhìn Từ Triết Phàm một lúc, nghiến răng nghiến lợi bất ngờ vỗ đùi, nói: "Được rồi, em sẽ tin con trai em một lần bằng bất cứ giá nào, được hay mất thì xem số mệnh đi.”
Khi Từ Triết Phàm vừa nghe thấy điều này, anh ta nhanh chóng tâng bốc mẹ và nói: "Mẹ, mẹ thật tốt bụng, mẹ thật có hiểu biết." Nói xong thì anh liếc nhìn Từ Truyền.
Từ Truyền hút thuốc bên cạnh lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp, 1500 tệ phí hợp đồng giờ lấy ở đâu ra đây?"
Lưu Tú quay đầu nói: "Không phải anh nói rằng anh có thể mượn được một ít tiền từ chỗ lão Ngũ hay sao?"
Từ Truyền nói:"Anh nghĩ rằng anh chỉ có thể vay nhiều nhất được vài trăm tệ nên hoàn toàn không đủ. Anh phải làm gì với phần thiếu còn lại?"
Lưu Tú suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể mặt dày mượn nhà mẹ đẻ thôi, sáng ngày mai em sẽ về nhà mẹ vậy."
Từ Triết Phàm ở bên cạnh nghe một hồi, biết rằng chuyện này suy cho cùng cũng chỉ là vấn đề tiền bạc. Về mặt tiền bạc anh cũng không giúp được gì nên liền chui vào chăn nằm.
Lưu Tú và Từ Truyền nhỏ giọng thảo luận một lúc cuối cùng cũng tìm ra hướng giải quyết. Sau đó họ nằm xuống và tắt đèn đi ngủ.