Từ Truyền châm một điếu thuốc khác và im lặng hút. Từ Triết Phàm nghe những lời này và nhớ lại năm đó cũng có một chuyện như vậy. Khi cha anh muốn mua một vườn cây ăn quả nhưng không thể vay tiền và để nó trôi qua.
Sau đó những nông dân nhận hợp đồng vườn cây ăn trái là những người đầu tiên trở nên giàu có trong làng. Sau này khi cha quyết tâm gom góp đủ tiền để làm hợp đồng vườn cây ăn trái thì đã bị người khác lấy hết đất tốt để trồng cây, còn ông thì phải bỏ đi một lượng lớn cây trồng và số còn lại thì phải trồng lại từ đầu. Kết quả là sau khi cây ra quả, táo lại rớt giá nên chỉ đủ ăn trong một năm, cha anh thường thở dài vì điều này.
Từ Triết Phàm cảm thấy mình phải làm gì đó để cha anh quyết tâm ký hợp đồng. Lúc đầu cha anh còn do dự muốn ký hợp đồng nhưng lại sợ mất tiền. Từ Triết Phàm suy nghĩ một chút, sau đó bước xuống giường rồi nói: "Cha, con ủng hộ cha kí hợp đồng vườn cây ăn quả, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền, cha có thể làm được."
Những gì anh nói khiến Từ Truyền do dự nhưng Lưu Tú đã tát vào đầu Từ Triết Phàm và mắng: "Thằng nhóc con này, con thì biết cái gì? Muốn bị đánh hả? Vậy thì ai sẽ chăm sóc vườn cây ăn trái đây?"
Từ Triết Phàm xoa xoa gáy nói: "Tại sao không thể làm chứ? Chúng ta đều là con người, tại sao chúng ta không dám mà người khác dám thì lại làm điều đó? Hơn nữa, vườn cây ăn quả là một ngành kinh doanh béo bở với lợi nhuận khổng lồ. Một khi cha bỏ lỡ và để người khác kiếm được bộn tiền vào năm sau thì lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi đấy mẹ biết không?"
Lưu Tú nghe xong nói: "Bị sao vậy? Con biết đấy, nếu vườn cây ăn quả thực sự có thể kiếm được nhiều tiền vào năm tới thì cha con sẽ kiếm được nhiều như vậy à? Được chứ? Thôi việc này không liên quan gì đến con, mau đi ngủ đi." Từ Triết Phàm đứng dậy và nói : "Mẹ, khác rồi, bây giờ là đợt đầu tiên của nhà thầu nên đang có giống cây tốt, năm sau sẽ không có cây tốt đâu. Cây đang đợi mẹ lấy đã bị người ta giật mất rồi. " Lưu Tú không thể nói lại liền giơ tay véo tai Từ Triết Phàm.
Từ Truyền ở bên cạnh nói: "Mẹ kiếp, đừng nói nữa, những gì Tiểu Phàm của chúng ta nói đều có lý." Lưu Tú rút tay lại và lẩm bẩm: "Tại sao lại thế chứ? Năm ngoái anh đã thất bại một lần vẫn còn chưa sợ sao?"
Lưu Tú tuy rằng miệng nói như vậy nhưng ngẫm lại thì quả thật làm như vậy cũng không phải là chuyện xấu. Từ Triết Phàm biết lúc này hai người đều có chút rung động nên anh nói tiếp: "Cha mẹ à, con biết hai người nghĩ như thế nào. Điều kiện gia đình ta không tốt, nếu lại xảy ra nạn đói thì tương lai sẽ càng khó khăn hơn."
Nghe con trai nói như vậy thì Lưu Tú vội vàng gật đầu. Đó là những gì mà bà nghĩ. Bây giờ gia đình gần như duy trì được cơm ba bữa với đống chi phí ít ỏi này. Từ Truyền cũng thở dài.
Sau đó Từ Triết Phàm lại nói: "Nhưng hai người không thể chỉ nghĩ về mặt xấu của nó. Nếu cứ như thế cuộc sống sẽ chỉ ngày càng nghèo hơn. Và mẹ ơi, những thảm họa tự nhiên và nhân tạo mà mẹ đề cập là rất hiếm. Mẹ nghĩ thử xem, sao mẹ biết biết nó sẽ đến với gia đình của chúng tacơ chứ? Có thể năm nay sẽ là một năm tốt lành đấy ạ. Con có thể làm phép tính cho mẹ xem. Hay là mẹ thử nghĩ rằng nếu cha có thể ký hợp đồng vườn cây ăn quả thì năm sau sẽ có một vụ mùa bội thu và nó sẽ có lãi, số tiền có thể nhiều hơn số tiền mà chú Lưu đưa ra. Ngay cả khi năm đó không tốt và sản lượng nhỏ thì chúng ta cũng có thể kiếm được ít nhất hơn một nghìn nhân dân tệ, điều này tốt hơn nhiều so với việc làm ruộng.Nếu chúng ta thực sự bị một cơn bão phá hoại thì nó cũng không thể không ra trái được mà phải không ạ? Ngay cả khi một cây chỉ có chục trái thì chúng ta có thể sẽ thu được nhiều nhất là hàng trăm tệ cho những cây đó. Chúng ta sợ gì chứ? Cơ hội mất vẫn còn rất nhỏ”
Hai người Từ Truyền và Lưu Tú nghe đứa con trai mười tuổi của họ nói chuyện với họ thì cả hai đều sửng sốt rồi lại nhìn nhau. Thật kì lạ, con trai họ hiểu những điều này từ khi nào vậy?
Vừa rồi Từ Triết Phàm bò ra khỏi giường nên nhất thời quên mất mặt dây chuyền mà không biết nó lộ ra bên ngoài áo để Lưu Tú nhìn thấy. Lưu Tú hoàn hồn, nhặt cây chổi lên và đánh vào mông Từ Triết Phàm hai lần, cơn đau rát khiến Từ Triết Phàm suýt rơi nước mắt.
“Nghe này, lần này mẹ phải cho con no đòn mới được.” Lưu Tú nói xong liền đứng dậy định đánh tiếp. Từ Triết Phàm vội trốn sau lưng Từ Truyền, anh thấy có gì đó không ổn nên lớn tiếng nói: “Mẹ đừng đánh con nữa, thật sự con sẽ không dám làm như vậy thêm một lần nào nữa đâu, mẹ cất vào tủ đi."
"Làm thế nào con có thể lấy nó trong khi nó đã bị khóa vậy chứ?" Lưu Tú sau khi nghe điều này thì khựng lại và nhớ rằng bà thực sự đã khóa tủ khi đặt mặt dây chuyền bằng ngọc bích vào đấy. Bà vội vàng đứng dậy lấy chìa khóa từ trong túi ra và mở khóa rồi mở hộp ra xem. Viên ngọc bên trong thực sự đã biến mất, bà nhớ tới chiếc hộp mình bỏ vào đã bị khóa. Lưu Tú quay đầu nhướng mày, cầm chiếc hộp trống không trong tay nói với Từ Triết Phàm: “Thằng nhóc ranh này, con đã làm gì vậy?"