Từ Triết Phàm đi tới đi lui trong không gian này chục lần rồi nhưng vẫn không tìm được lối ra khỏi đây.
“Bà nội, cháu muốn ra ngoài.” Vừa dứt lời, Từ Triết Phàm đã thấy cánh cửa xuất hiện trước mắt mình và anh đột nhiên ngủ thϊếp đi. Trời đã tối, anh vẫn nghe thấy tiếng mẹ Lưu trong bếp tiếng cầm thìa va đập vào đáy nồi. Từ Triết Phàm thở phào nhẹ nhõm đứng dậy rời khỏi giường. Anh vô thức đưa tay chạm vào dây chuyền trên ngực, nó vẫn còn nguyên vẹn trên cổ anh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Từ Triết Phàm nhớ rằng mẹ đã nói là sẽ đánh vào mông nếu anh còn lấy dây chuyền thế nên, anh vội vàng nhét sợi dây chuyền vào lại quần áo.
Lưu Tú ở trong bếp nói vọng ra: "Lão Từ đã về rồi à? Ruộng đồng thế nào?" Cha của Từ Triết Phàm-Từ Truyền, đặt nông cụ xuống đất và nói: "Chà, phân đã được nấu chảy và ruộng đã đào được một nửa rồi. Ngày mai tôi sẽ làm nốt, còn hạt giống thì sẽ được trồng trong hai ngày tới."
“Ăn cơm này." Từ Triết Phàm vừa cúi xuống xỏ giày vào thì nghe thấy Lưu Tú gọi mình trong bếp vọng ra: "Tiểu Phàm, lấy bàn ra dọn cơm đi." Từ Triết Phàm lớn tiếng đáp lại, sau đó chạy vào góc lấy bàn.
Chiếc bàn đã gỉ nhưng sơn lại là có thể dùng được. Chân bàn rất ngắn, có thể ngồi ăn trên nền đất là vừa vặn. Ngày xưa không thiếu củi nên ván gỗ được làm rất dày và nặng. Từ Triết Phàm phải mất rất nhiều sức để di chuyển chiếc bàn ra giữa nhà.
Sau đó anh chạy vào bếp giúp Lưu Tú mang thức ăn ra để lên bàn. Sau khi Từ Truyền dùng khăn lau mặt xong, ông quay đầu lại và thấy Từ Triết Phàm đang tìm đũa trên giá bát như một ông cụ non, trông rất đáng yêu. Từ Truyền cười rộ lên, ôm Từ Triết Phàm và "tát" vào má anh bằng hai cái thơm má.
Từ Triết Phàm bất ngờ bị cha thơm má nên anh sợ hãi run người lên. Sau khi dãy dụa ra khỏi vòng tay của Từ Truyền thì anh cầm đũa chạy vào phòng, lấy tay áo còn ướt lau mặt. Từ Triết Phàm nhớ rằng điều kiện gia đình khi đó không được khá giả. Cha anh là một nông dân, mẹ anh ở nhà chăn gà và nuôi lợn kèm thêm một số công việc lặt vặt khi bà rảnh rỗi.
Anh còn có một người chị gái lớn hơn anh mười tuổi đang học bên ngoài. Cuộc sống cũng chẳng tốt hơn là bao. Vì thế nên thức ăn cũng đơn giản, một đĩa rau rừng rửa sạch chấm tương do mẹ Lưu hầm với đậu nành, một đĩa dưa chuột muối nhỏ và một nồi cháo ngô.
Đầu tiên Lưu Tú múc đầy một bát lớn cho Từ Truyền, sau đó là một bát nhỏ cho Từ Triết Phàm còn bà thì ăn chỗ thừa còn lại trong nồi. Mặc dù các món ăn đơn giản, nhưng Từ Triết Phàm đã ăn một cách ngon miệng.
Nói đến đây anh mới nhớ ra, loại rau này cũng không rẻ trong tương lai. Vì chúng đều là thực phẩm tự nhiên không có thuốc trừ sâu và phân bón hóa học. Dưa chuột muối, tuy có chút chát nhưng ăn rất lạ miệng. Một miếng dưa chuột nhỏ có thể cho hai ngụm cháo ngô, ăn rất ngon.
Sau khi ăn xong, Từ Triết Phàm sờ bụng và cảm thấy no. Một lúc sau Lưu Tú dọn bàn và rửa chén. Cả nhà ngồi trên đất, Từ Truyền ngồi trên mép ghế và dựa vào tường. Ông hút loại thuốc lá khô cuộn ra từ giấy rồi nhìn xuống đất như trầm tư suy nghĩ về điều gì đó.
Trong khi đó thì Lưu Tú lại trải đệm trên ghế rồi lấy kim chỉ ra để vá cái áo đã bị rách cho Từ Triết Phàm. Thời đó không có TV nên buổi tối cũng không có chương trình giải trí. Từ Triết Phàm cũng chẳng có gì để nói nên anh trực tiếp lên giường nằm. Từ Truyền hút một lúc lâu thì sau đó liền vùi tàn tro xuống mặt đất. Ông đột nhiên nói: "Mẹ kiếp, để anh nói cho em nghe chuyện này."
Lưu Tú nghe thấy thì dừng kim lại, ngẩng đầu nhìn Từ Truyền hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?" Từ Truyền ngẫm nghĩ một chút, nói: "Thôn chúng ta đã thực hiện chế độ hợp đồng nên anh muốn xây vườn cây ăn quả." Lưu Tú dừng một chút, vội vàng nói: "Em nói anh nghe, như vậy liệu có được không? Bao nhiêu tiền cho một mảnh đất?" Từ Truyền nói: "Anh nghe Lão Lưu nói là ít nhất một nghìn năm trăm tệ cho một năm."
Lưu Tú nghe thấy vậy liền đặt chiếc áo đang vá xuống đùi và ngạc nhiên nói: "Sao nhiều tiền thế? Chúng ta làm sao có thể gánh nổi đống chi phí đó? Hai trăm tệ trong tay em còn phải dùng cho việc học của Tiểu Phàm nữa."
Từ Truyền thở dài và nói: "Ồ, anh chưa nói với em sao? Anh đã có cách để ký kết hợp đồng này. Anh đã cứu sống đứa con trai út của gia đình Lão Lưu nên Lão Lưu sẵn sàng kể cho anh nghe mọi thứ mà lão biết rồi. Lão ta nói rằng hiện tại chính sách của nhà nước rất tốt. Nếu anh bỏ lỡ cơ hội này thì trong tương lai sẽ không có nữa. Họ còn nói cũng sẽ tặng miễn phí 200 cây giống để chúng ta có thể trồng thử trước."
Lưu Tú lắc đầu và nói: "Em vẫn cảm thấy không đáng tin. Anh nói xem một khi hợp đồng được ký kết thì nếu chúng ta không thể kiếm được một nghìn năm trăm tệ trong một năm thì phải làm sao đây?"
Lưu Tú nhìn ông một lúc lâu: "Năm trăm?" Từ Truyền lườm Lưu Tú khiến bà có chút sợ hãi liền nói: “Năm vạn?” Từ Truyền gật đầu. Lưu Tú vội vỗ ngực nói: "Trời ạ, nhiều như vậy à?" Sau đó bà lại nói: "Không phải anh không biết nhà chúng ta đang có chuyện gì xảy ra. Chúng ta lấy đâu ra năm vạn tệ đó đây?"
Ông phì phèo điếu thuốc rồi thở dài nói: "Để xem anh có thể hỏi vay mượn ở chỗ Lão Lưu một ít tiền được không." Lưu Tú vẫn cho là không thể, liền thuyết phục: "Em nói rồi Lão Từ, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Chúng ta không chắc sẽ thành công đúng không? Anh không thể chỉ nghe một mình Lão Lưu. Anh nghĩ xem một khi chúng ta vay tiền và làm hợp đồng đất đai thì chắc chắn sẽ có thiên tai và thảm họa thiên nhiên. Vậy chúng ta phải dùng cái gì để trả cho họ một nghìn năm trăm tệ mà chúng ta đã vay đây? Nếu cả hai chúng ta đều thắt lưng buộc bụng không ăn uống gì hết thì chúng ta cũng không thể kiếm được một nghìn năm trăm tệ trong một năm đâu."