Nửa đêm Từ Triết Phàm đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu, sau khi đi tiểu xong liền chui vào trong chăn, trở mình ưua lại mấy lần nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Anh chỉ đành mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi bắt đầu mò mẫm tìm ngọc bội trên cổ thì tìm thấy chiếc dây chuyền ngọc bích và cầm nó trong tay. Trong bóng tối, anh cầm ngọc bội nghiên cứu một hồi thì đột nhiên anh nhớ lại cái không gian mà anh đã vô tình bước vào trước đó.
Nói cũng lạ, Từ Triết Phàm nghĩ trong lòng "Sao lại vào được cái không gian đó nhỉ? Thật sự muốn vào một lần nữa xem có phải thật không."
Ngay khi nghĩ xong điều này, vυ't qua một cái khung cảnh trước mặt đã thay đổi rồi. Không hiểu sao lại trở lại cái nơi rộng hơn một trăm mét vuông, vẫn là hồ nước và mảnh đất đen như cũ, quanh hồ có vài ngọn cỏ, trái cây trông vẫn vậy mà không có chút thay đổi nào. Thậm chí còn có cuống dâu tây mà Từ Triết Phàm sau khi ăn đã ném xuống đất.
Từ Triết Phàm càng ngày càng cảm thấy tất cả những điều này đều là sự thật. Anh lại quay lại vài vòng, nhìn các ngóc ngách một lần rồi sau đó anh ngồi xuống nghĩ xem phải làm cách nào để có thể quay lại nơi này được.
Lần trước, lúc quay về anh nhớ là mình đã đọc ba câu.
“Chẳng nhẽ sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đời sao?” Từ Triết Phàm đọc câu đầu tiên, nhưng không có phản hồi.
“Bà của anh ấy.” Cũng không có phản ứng.
“Tôi muốn đi ra ngoài.” Anh vừa nói xong, ánh mắt liền thay đổi, ý thức quay về cơ thể.
Từ Triết Phàm sửng sốt một lúc rồi sau đó anh liếc nhìn cha mẹ bên cạnh, họ vẫn đang ngủ và không nhận thấy sự bất thường của anh. Từ Triết Phàm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cách để đi ra ngoài lại đơn giản như vậy.
Vậy đi vào thì sao? Có phải muốn đi vào thì chỉ cần nói rằng tôi muốn đi vào không nhỉ? Vậy nên anh đã thử, quả nhiên vào được thật.
Anh đã thử đi thử lại nhiều lần, đã thử cả trăm lần rồi.
Từ Triết Phàm đoán láng máng rằng không gian rộng hơn một trăm mét vuông, có lẽ có liên quan đến mặt dây chuyền ngọc bội trên ngực anh và anh chỉ cần ra lệnh trong ý thức của anh thì sẽ có thể tự do tiến vào không gian đấy.
Quá trình này có chút thần bí nhưng anh cũng phát hiện ra rằng bản thân mình giống như đã thu được một vật phẩm quý hiếm, tuy rằng không biết không gian kia có thể làm cái gì nhưng chuyện này tuyệt đối chưa từng có, cực kỳ hiếm thấy.
Cảm thấy thật tươi mới, Từ Triết Phàm bước vào không gian nhiều lần rồi ngủ thϊếp đi trong không gian đó cho đến rạng sáng.
Buổi sáng bị mẹ Lưu Tú đánh thức, Lưu Tú vừa thay quần áo vừa nói: "Tiểu Phàm, hôm nay trường cho nghỉ, con không cần đi học nên ở nhà trông nhà nhé."
Từ Triết Phàm bò dậy, dụi dụi mắt hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu sớm vậy?"
Lưu Tú lấy ngón tay gõ gõ trán anh nói: "Còn có thể đi đâu chứ? Đều là ý tưởng quỷ quái của tiểu tổ tông con đấy, cha con không thể bù được tiền cho vườn trái cây, mẹ còn có thể đứng nhìn được sao? Mẹ phải tìm cách giúp ông ấy vay tiền đây."
Từ Triết Phàm nghe xong thì vội vàng nói: “Vậy mẹ đi nhanh đi, chúc mẹ "mã đáo thành công" nhé."
"Cái gì mà mã đáo thành công, đi học mấy ngày rồi mà ăn nói vẫn như vậy." Sau khi Lưu Tú thay quần áo xong thì tâm tình có vẻ rất tốt, nói với anh đồ ăn vẫn còn nóng hổi ở trong nồi bảo
anh tự đi lấy ăn, nói xong thì chải đầu rồi rời đi.
Từ Triết Phàm chậm rãi mặc quần áo vào, sau đó gấp chăn gọn gàng rồi xuống giường ra bên ngoài múc nước lạnh dưới giếng rửa mặt. Lau mặt xong anh vào bếp mở nồi ra xem, ngoài nửa bát cháo còn sót lại từ đêm qua thì mẹ anh còn để lại cho anh nửa bát đậu phộng đã được nấu chín nữa.
Đậu phộng đã tách vỏ, trong bát đầy ắp là đậu phộng. Anh cầm đũa gắp cho vào miệng, đậu phộng đã đưỡ ướp chút muối nên có thể ăn cùng với cháo ngô.
Từ Triết Phàm kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống cạnh cái nồi, sau khi ăn xong thì theo thói quen mà thu dọn chén đũa.
Vừa xong thì thấy cha của anh đang vội vàng mở cửa đi vào trong sân.
Từ Triết Phàm vội vàng gọi một tiếng "Cha", Từ Truyền từ xa vẫy tay với anh tỏ ý là vào nhà rồi nói.
Sau khi vào nhà, Từ Truyền lấy từ trong túi ra một tờ báo đã được gấp lại rồi sau đó ngồi trên giường mở ra, bên trong là một xấp tiền toàn là tờ mười tệ.
Từ Triết Phàm cúi người lật xem, thấy dày thât, liền hỏi: "Cha, chỗ này bao nhiêu vậy ạ?"
Từ Truyền lấy ra đếm hồi lâu mới nói: "Sáu trăm, chạy vạy đến hai nhà cũng chỉ có thể mượn nhiêu đây, mẹ con còn chưa về à?" Từ Triết Phàm gật đầu nói: "Mẹ đã đi được một lúc rồi."
Từ Truyền im lặng cất tiền đi, ngồi trong sân hút một điếu thuốc với vẻ mặt đầy tâm sự, ông ngồi hút hết cả buổi sáng.
Từ Triết Phàm thực sự có chút lo lắng, nếu mẹ anh không vay được tiền thì đó sẽ là một thảm họa.
Gần trưa Lưu Tú mới trở về, trên tay còn cầm một chiếc túi. Khi bước vào sân, bà liếc nhìn Từ Truyền và Từ Triết Phàm một cái rồi sau đó đi thẳng vào nhà mà không nói một lời.
Cuối cùng, ngồi xuống trên chiếc giường đất và nhỏ giọng chửi rủa: "Anh nói xem, sao hồi đó em trai em lại cưới một cô vợ như vậy chứ? Thật là khốn nạn quá mac. Muốn moi tiền của cô ta chẳng khác nào đi lột da của người khác. Cường hào ác bá cũng không giống như cô ta. Đây là chỗ người nhà, nếu người ta không biết còn tưởng tôi đang ăn xin ở nhà cô ta đấy.