Xuyên Nhanh: Làm Tra Công Thật Khó!

Quyển 1 - Chương 7: Làm tra công trong truyện thanh xuân vườn trường thật khó!

... Bây giờ quay lại xe vẫn còn kịp không nhỉ...

Giang Khương nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Theo kế hoạch, bây giờ đang là buổi sáng, học sinh đông đúc. Nếu đi qua đó nói chuyện với bạn gái, e rằng chẳng mấy ngày sau, cả trường sẽ biết cậu là trai thẳng, hơn nữa còn có bạn gái.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa a! Ngay trước mặt vai chính thụ mà ân ái với người khác thế này, chẳng phải quá tàn nhẫn với Ổ Lộc sao — Khoan đã, chức trách của một tra công như cậu chẳng phải chính là làm tổn thương vai chính thụ sao!

Sau khi nhận ra điều này, Giang Khương hít sâu một hơi, quay đầu nói với Ổ Lộc: “Bạn gái tôi đang đợi ở đó, chúng ta cùng đi qua có lẽ không thích hợp lắm, tôi đi trước đây.”

Ánh mắt của Ổ Lộc rời khỏi cô gái kia, chuyển sang cậu.

Giang Khương cứ tưởng hắn sẽ khó chịu hoặc tức giận, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán. Ổ Lộc chỉ bình tĩnh nhìn cậu một cái, sau đó dời mắt, dịu dàng “ừm” một tiếng, đưa cặp sách cho cậu, rồi nói tiếp: “Tôi biết rồi, cậu đi đi, tôi đợi hai người đi rồi mới xuống.”

Giang Khương sững sờ, cẩn thận quan sát Ổ Lộc vài lần, thấy hắn thực sự ngoan ngoãn nghe lời, không khỏi cảm thán trong lòng, vai chính thụ bản chất vẫn rất đơn thuần và ngây thơ.

Cậu xách cặp đến cổng, bạn gái cậu khẽ đỏ mặt: “Học trưởng, đây là bánh ngọt em làm… có lẽ không ngon lắm.”

Giang Khương nhận lấy hộp, nở nụ cười chuẩn tra nam: “Không sao, tôi không kén ăn.”

— — —

Sau sự kiện sáng nay, buổi tối tan học, khi thấy bạn gái chạy đến, Giang Khương đã bình tĩnh hơn nhiều. Cậu vươn tay lấy lại cặp sách từ tay Ổ Lộc, nhưng lại không giật ra được.

Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn Ổ Lộc, chỉ thấy hắn siết chặt cặp một chút, rồi mới chậm rãi đưa lại cho cậu, giọng cũng chậm rãi: “Buổi tối cũng đi cùng cô ấy về?”

Giang Khương ho khan một tiếng, cố gắng thể hiện bộ dạng tra nam hợp tình hợp lý, gật đầu.

Ổ Lộc cười cười, nói: “Được, tôi biết rồi.”

Giang Khương: … Cậu đừng cười nữa, nếu tôi có đuôi thì giờ chắc đã dựng đứng hết cả lên rồi.

— — —

Mấy ngày sau, Giang Khương đều đi cùng bạn gái.

Rõ ràng Ổ Lộc không khó chịu, không làm ầm lên, thậm chí còn rất chu đáo, nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên tâm.

Có một cảm giác kỳ lạ, như thể Ổ Lộc sắp tung ra một đòn chí mạng vậy.

Ngày hôm đó, hệ thống đột nhiên chủ động online.

[Phát hiện điểm kịch bản số 2: Tối nay vai chính công sẽ bị đánh, vai chính thụ và vai chính công sẽ có bước tiến lớn trong mối quan hệ]

Giang Khương tinh thần chấn động, nhắn tin từ chối bạn gái, rồi tan học liền lén lút đến điểm xảy ra kịch bản.

Ban đầu cậu định theo dõi Ổ Lộc, nhưng nghĩ đến kỹ năng theo dõi của mình, có lẽ chưa kịp đến nơi đã bị Ổ Lộc tóm gáy rồi cười tủm tỉm hỏi cậu đang làm gì.

Vậy nên chỉ có thể ngu ngốc chờ sẵn ở đây.

May mắn là không đợi lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân.

Giang Khương tận mắt thấy gã đàn ông lần trước xuất hiện ở đầu con hẻm. Dáng vẻ lười biếng, quần áo mặc rộng thùng thình, theo từng bước chân chậm rãi của hắn, Giang Khương còn lo khi đánh nhau, cái quần sắp tụt kia có khi lại rơi xuống mất.

Nghĩ đến cảnh đó, biểu cảm của cậu có chút vi diệu.

Lần trước chỉ thoáng nhìn nên chưa thấy rõ, lần này thấy được khuôn mặt của Lục Duệ, Giang Khương không khỏi cảm thán: Nhan sắc này đi đóng phim thần tượng cũng được đấy!

Không giống với vẻ thanh tú của Ổ Lộc, Lục Duệ có ngũ quan sắc nét, đường nét rõ ràng, dù trên mặt mang vẻ thờ ơ vô hại nhưng vẫn toát lên sự nguy hiểm.

Nhất là vết cắt trên mặt hắn, máu rỉ ra một chút, nhưng không sâu.

Hắn bước một bước dài, rẽ vào góc khuất tầm nhìn của Giang Khương.

Bên trong vang lên giọng nói, lười biếng mà giễu cợt: “Ồ, Lục thiếu thật ngầu nha, dám một mình đến đây, tưởng bọn tao không dám đánh chết mày à?”

“Đúng đó, hôm nay không đánh chết mày tao làm cháu mày luôn!”

“Đừng lắm lời, đánh hắn đi!”

Đám côn đồ khá nóng nảy, la hét vài câu rồi lập tức động thủ.

Trong tiếng đánh nhau trầm đυ.c, không ngừng kèm theo tiếng kêu la thảm thiết của đám côn đồ.

Giang Khương đổi tay chống cằm, tự hỏi sao Ổ Lộc còn chưa tới. Đã tan học được một lúc rồi, đừng nói lại giống cảnh sát trong phim truyền hình, chờ nhân vật chính đánh xong mới xuất hiện đấy chứ?

Quỳ một lúc quá chán, Giang Khương bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Nói mới nhớ, mấy ngày nay cậu và bạn gái đi chung, mỗi lần rời đi đều không thấy Ổ Lộc hay chiếc xe của nhà hắn. Không biết là Ổ Lộc đi nhanh hơn cậu, hay mấy hôm nay hắn đều không đi xe, lặng lẽ tự mình đi bộ về nhà?

Hừm, vế sau nghe có vẻ đáng thương ghê.

Bên kia, tiếng đánh nhau dần giảm đi rồi biến mất.

Đám côn đồ thở không ra hơi.

Lục Duệ cười khẽ một tiếng, nói câu đầu tiên trong đêm nay.

“Vô dụng.”

Đám côn đồ bị hắn đánh tơi bời, nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám buông lời độc địa nữa, lảo đảo chạy mất.

Bên trong im ắng hồi lâu, Giang Khương còn đang chần chừ.

Ổ Lộc cuối cùng cũng đến.

Chính xác hơn là, ngồi trong xe nhà mình mà đến, rồi… một mạch lao đi mất, để lại một Giang Khương ngơ ngác và Lục Duệ đang nằm “chết”.

Nếu không phải nhận ra xe nhà Ổ Lộc, còn thấy hắn qua cửa sổ xe với khuôn mặt lạnh nhạt, Giang Khương đã tưởng mình hoa mắt.

Xe lao vυ't đi.

Giang Khương lau mặt, chọc hệ thống: Chắc chắn cốt truyện không sai chứ? Hay tôi bị ảo giác? Người tôi vừa thấy là anh em song sinh của Ổ Lộc đúng không?]

Hệ thống: […Xin hãy tỉnh táo lại, banb cũng biết Ổ Lộc là con một mà. Thôi nào, để tôi quét lại dữ liệu đã.]

Trời mỗi lúc một tối hơn, Giang Khương chờ hệ thống phản hồi, đi không được mà ở lại cũng không xong. Lúc này, Ổ Lộc lại nhắn tin.

[Ổ Lộc: Tan học không thấy cậu ở cổng, cậu… có việc gì đi trước à?]

Giang Khương thở dài một hơi.

Sau đó cất điện thoại đi, giơ tay đập chết con muỗi trên đùi.

Giang Khương ngồi xổm đến mức chân tê rần, mãi đến lúc này hệ thống mới lên tuyến, chậm rãi trả lời: "Đoạn nội dung này đúng là tình tiết quan trọng trong cốt truyện… nhưng vai chính thụ rời đi mà không rõ nguyên nhân."

Giang Khương nghiêng đầu hỏi:"Vậy giờ xử lý sao? Để Lục Duệ nằm đây một đêm luôn à?"

Hệ thống nghiêm túc đáp: "Không được. Mấu chốt của đoạn này là vai chính công phải được vai chính thụ mang về chăm sóc tận tình. Nếu bỏ qua điểm này, coi như thất bại. Bạn hãy đưa hắn về đi, dù vai chính thụ không có mặt, nhưng chăm sóc chu đáo vẫn được tính một nửa độ hoàn thành."

Giang Khương đứng dậy, giậm chân một cái: "Được rồi, nghe lời bạn vậy."

Cậu đi tìm Lục Duệ, dọc đường đều có vết máu loang lổ.

Đi không xa, cậu liền nhìn thấy Lục Duệ, không rõ sống chết, tựa vào vách tường.

Giang Khương vươn tay định đỡ hắn dậy, không ngờ lại bị Lục Duệ bất ngờ nắm chặt cổ tay.

Giang Khương giật mình, còn chưa kịp hỏi gì thì Lục Duệ đã kiệt sức, bàn tay vô lực rơi xuống.

… Đột nhiên bật dậy như xác sống thế này, thực sự dọa người ta sợ chết khϊếp!

Vì trong nhà có người, Giang Khương không đưa Lục Duệ về nhà. Mà đem hắn nhét vào một chiếc taxi, báo tên một khách sạn gần đó, sau đó gọi điện thoại về nhà, nói mình ở lại nhà bạn bè, tối không về.

Tới khách sạn, cậu thuê một phòng, mệt gần chết lôi kéo Lục Duệ vào phòng, sau đó loay hoay nấu nước, rồi chạy ra ngoài mua thuốc. Đợi khi Lục Duệ được xử lý ổn thỏa, tiến độ kịch bản đạt yêu cầu, Giang Khương mới híp mắt, mơ màng ngủ thϊếp đi.



Sáng hôm sau, Giang Khương tỉnh dậy, mơ màng ngây người một hồi, có một khoảnh khắc không nhớ nổi mình đang ở đâu.

Cậu dụi mắt, mở điện thoại ra, phát hiện không biết từ lúc nào, điện thoại đã hết pin và tự động tắt nguồn.

Ngáp dài một cái, cậu vừa cắm sạc, điện thoại lập tức đổ chuông.

Giang Khương híp mắt nhìn màn hình, vừa ấn nghe đã nghe thấy giọng khàn khàn của Ổ Lộc ở đầu dây bên kia hỏi cậu đang ở đâu

Lúc này Giang Khương mới tỉnh táo hơn chút, nhìn sang chiếc giường bên cạnh, thấy chăn vẫn ngay ngắn. Cậu hạ giọng trả lời: "Ở một khách sạn gần đây, sao vậy?"

Bên kia im lặng một lát, sau đó Ổ Lộc chậm rãi hỏi: "Người bên cạnh cậu là ai? Bạn gái cậu?"

Giang Khương ngơ ngác: "Hả?"

Chờ mãi không thấy bên kia đáp lại, hắn nhìn xuống điện thoại thì phát hiện cuộc gọi đã bị cúp mất.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Ổ Lộc, Giang Khương không hiểu gì cả, nhưng mơ hồ cảm thấy đối phương hình như đã hiểu lầm gì đó. Cậu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không gọi lại.

Nhìn sang Lục Duệ, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn.

Giang Khương mới yên tâm định cầm cặp sách lên, cậu bỗng phát hiện trong túi có một quyển sách giáo khoa thừa ra. Nhìn kỹ lại, đó là sách của Ổ Lộc.

Bàn tay Giang Khương khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, cậu nghĩ ra một kế hoạch hay ho.

Cậu giả vờ vô tình đặt sách của Ổ Lộc lên bàn, sau đó rón rén xách cặp, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại—

Lục Duệ vốn đang ngủ yên bỗng mở mắt.

Hệ thống lên tiếng đầy nghi hoặc: "Bạn đây là đang vu oan sao?"

Giang Khương suýt nữa trượt chân, phải chống tay vào tường để đứng vững, lười biếng đáp: "Bạn học cách nói văn vẻ từ đâu ra vậy?"

"Xin lỗi." Hệ thống ngoan ngoãn xin lỗi, sau đó hỏi tiếp: "Bạn đang lừa Lục Duệ sao?"

"Đúng vậy. Chờ hắn tỉnh lại nhìn thấy quyển sách này, tất nhiên sẽ nghĩ rằng Ổ Lộc đã cứu hắn. Như vậy, kịch bản có phải liền quay về đúng hướng không?" Giang Khương đắc ý nói.

Hệ thống tính toán một lúc, sau đó chân thành khen ngợi: "Bạn thật thông minh!"

Giang Khương nghiêm túc gật đầu đồng ý.

---

Khách sạn nằm ngay gần trường, chỉ mất vài bước đi bộ, Giang Khương đã tới cổng. Nhưng vừa đến nơi, cậu bất ngờ nhìn thấy Ổ Lộc.

Giang Khương lập tức khựng lại, Ổ Lộc dựa vào tường, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía cậu.

Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Giang Khương lên tiếng trước: "Cậu sao lại trông tiều tụy thế? Tối qua ngủ không ngon sao?"

Ổ Lộc im lặng.

Bị hắn nhìn chằm chằm, Giang Khương hơi chột dạ, lẩm bẩm: "Làm sao vậy? Cậu cứ nhìn tôi mãi thế làm gì? Còn nữa, sáng sớm gọi điện thoại là có ý gì? Khách sạn chỉ có một mình tôi thôi mà, ha ha ha..."

Ổ Lộc cuối cùng cũng động đậy, khàn giọng hỏi lại: "Một mình?"

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, đến mức Giang Khương thoáng không nhận ra. Nhưng cậu chắc chắn rằng Ổ Lộc đang hiểu lầm chuyện mình qua đêm với bạn gái, liền vội vàng thanh minh: "Đúng vậy! Tôi chỉ có một mình!"

Ổ Lộc nở nụ cười.

Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia, lại như ẩn chứa một vòng xoáy đen ngòm không thấy đáy.

Hắn tiến lên một bước, dừng ngay trước mặt Giang Khương, vươn tay sửa lại mấy sợi tóc rối của cậu. Động tác nhẹ nhàng, giọng điệu ôn hòa: "Lần sau một mình ở khách sạn, lúc nhận điện thoại — không cần phải hạ giọng như vậy."

---

Tác giả có lời muốn nói: Giang Khương: Da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát, run rẩy từng cơn. jpg