Xuyên Nhanh: Làm Tra Công Thật Khó!

Quyển 1 - Chương 8: Làm tra công trong truyện thanh xuân vườn trường thật khó!

[Xin thông báo vai chính công và vai chính thụ đã tiếp xúc với nhau.]

Hôm đó trong giờ tự học, Giang Khương đang vừa ngẩn ngơ vừa xoay bút thì đột nhiên nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống.

Cậu run tay một cái, suýt chút nữa làm cây bút bay đi.

Mượn cớ đi vệ sinh, Giang Khương lén lút rời khỏi lớp, gõ hỏi hệ thống: [Hai người họ tiếp xúc ở đâu vậy?]

Hệ thống chu đáo hiện ra một mũi tên lơ lửng trên con đường phía trước. Đi theo mũi tên chưa được mấy bước, Giang Khương liền hào hứng trốn vào sau bụi cây, sợ bị hai người kia phát hiện, còn tiện tay ngắt vài bông hoa nhỏ cùng lá cây cài lên đầu.

Không xa phía trước, Ổ Lộc dường như đang nói gì đó với giọng điệu khá thân thiện.

Lục Duệ thì cười đầy sủng nịch (?) và giơ quyển sách trên tay lên.

Giang Khương nhìn kỹ, nhận ra đó chính là quyển sách mà hôm trước cậu để lại, không khỏi vui vẻ nói: "Dù có hơi quanh co một chút nhưng cuối cùng tình tiết này cũng đã thành công rồi nhỉ? Nếu cậu có thể xem thông tin về độ hảo cảm của nhân vật chính, thì bây giờ chắc chắn sẽ thấy tương tác giữa hai người họ tăng không ít đâu."

Hệ thống nhìn rõ hơn nhiều so với mắt trần của Giang Khương, nó do dự nhìn vào màn hình, nơi Ổ Lộc đang lạnh lùng nhận lấy quyển sách, còn nụ cười của Lục Duệ lại mang theo vẻ hờ hững. Sau đó, nghe Giang Khương hào hứng tự khen ngợi mình, hệ thống đành phải nói: [Ừm, bạn quả nhiên rất lợi hại, tôi tin rằng bạn sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này.]

Giang Khương vô cùng tự tin: [Cứ yên tâm, bây giờ Ổ Lộc và Lục Duệ đã tiếp xúc với nhau, Lục Duệ cũng biết người chăm sóc hắn tối qua là Ổ Lộc, chắc chắn bây giờ hắn đang thầm mến Ổ Lộc rồi. Mấy ngày nữa là Quốc Khánh, tôi sẽ đi thực hiện tình tiết số ba, hẹn hò với bạn gái để hắn bắt tại trận!]

Giang Khương xoa tay đầy mong chờ: [Chỉ cần hoàn thành xong đoạn này, phần diễn của tôi sẽ kết thúc!]

Hệ thống cũng bị sự tự tin của cậu lây nhiễm, hào hứng tiếp lời: [Đúng vậy! Chiến thắng đang ở ngay trước mắt—]

“Khương Khương.”

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang sự phấn khích của Giang Khương và hệ thống. Cậu chớp mắt, lặng lẽ ngẩng đầu.

Rồi phát hiện không biết từ lúc nào, Ổ Lộc và Lục Duệ đã nói chuyện xong, bây giờ đang đứng trước mặt cậu nhìn cậu chằm chằm.

Cả hai người cùng mở miệng, Ổ Lộc chỉ dịu dàng gọi tên cậu, còn Lục Duệ thì lại tò mò hỏi cậu đang làm gì.

Giang Khương lúng túng đứng dậy.

Ổ Lộc bước đến, nhặt chiếc lá trên đầu cậu xuống, nhìn cậu thêm lần nữa nhưng rồi vẫn không nhặt bông hoa nhỏ trên đầu cậu xuống.

Giang Kương không để ý đến hành động đó, lúc này cậu đang vắt óc suy nghĩ một cái cớ cho mình.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra cái gì, Ổ Lộc đã vươn tay chạm nhẹ vào mặt cậu, mỉm cười hỏi: “Cậu đến đây làm gì thế? Nhớ tôi à?”

Giang Khương bị câu nói sến súa làm cho rùng mình.

Lục Duệ nghe xong, nụ cười trên mặt dần tắt, uể oải nói: “Quan hệ của hai người tốt thật đấy.”

[Lục Duệ nhất định là đang ghen tị!] Giang Khương chọc chọc hệ thống. [Hắn thật là đáng thương, vừa mới nói chuyện với người mình thích xong, đã phát hiện người ta có bạn trai mất rồi.]

Hệ thống hỏi: [Bạn có muốn giải thích không?]

[Giải thích cái gì chứ? Tôi còn đang chờ Lục Duệ bắt gặp tôi bắt cá hai tay đây này!]Trước khi Ổ Lộc kịp mở miệng, Giang Khương đã vội vàng nói: “Tôi là bạn trai của cậu ấy.”

Cậu chủ động nắm tay vai chính thụ, rồi tỏ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhất có thể trước mặt vai chính công: “Tôi và Lộc Lộc đã yêu nhau rất lâu rồi. Cậu ấy là người ngoan ngoãn, nghe lời, còn đặc biệt dịu dàng nữa. Có một người yêu như vậy, tôi thật sự rất hạnh phúc.”

Giang Khương cố tình khen ngợi Ổ Lộc bằng ánh mắt đầy tình cảm ngay trước mặt Lục Duệ.

Chỉ thấy Ổ Lộc sững sờ một lúc, khẽ động môi, cuối cùng lại chẳng nói gì mà chỉ liếc nhìn Lục Duệ, rồi nắm lấy tay Giang Khương, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu.

Giang Khương nhịn một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, đợi Ổ Lộc buông tay xong liền âm thầm lau tay lên quần.

Bên kia, Lục Duệ khẽ cười nhẹ: “Hóa ra là vậy.”

Nói xong, hắn xoay người dứt khoát rời đi.

Giang Khương: …? ? ?

Ổ Lộc xoa đầu cậu: “Sao hôm nay cậu lại ngoan thế?”

Giang Khương im lặng liếc nhìn hắn.

Ổ Lộc cũng không để ý, chỉ hài lòng thở dài, lẩm bẩm: “Đáng tiếc… Giá mà cậu có thể ngoan như vậy sớm hơn thì tốt rồi.”

Giang Khương hất tay hắn ra, trợn trắng mắt.

Nằm mơ đi người anh em, tra công thì không có tình cảm đâu, chỉ muốn tra cậu thôi.

Dù Lục Duệ rời đi một cách dứt khoát, nhưng Giang Khương vẫn suy nghĩ về việc thực hiện đúng tiến độ tình tiết số ba trong cốt truyện.

Lúc này chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ Quốc khánh, Ổ Lộc muốn mời Giang Khương đi chơi, nhưng cậu tìm đại một lý do để từ chối, rồi quay sang hẹn với bạn gái.

Bạn gái cậu chỉ mất vài giây để nhắn lại đồng ý.

Đến ngày Quốc khánh, Giang Khương đứng đợi bạn gái đã tỉ mỉ ăn diện tại công viên giải trí.

Ban đầu, cậu chỉ muốn đến công viên giải trí để Lục Duệ bắt gặp rồi về luôn nên từ chối lời mời cùng chơi của bạn gái. Nhưng sau khi đến nơi, cậu đứng giữa đám đông, lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng của Lục Duệ.

Công viên đông đúc, Giang Khương chờ mãi vẫn không thấy Lục Duệ xuất hiện, bèn nghe theo gợi ý của hệ thống mà đi dạo xung quanh.

[Nhiều người thế này, tôi mà đi lung tung lỡ làm lạc mất bạn gái thì sao?] Giang Khương nhai cây kẹo đường trong miệng rồi chép miệng nói, [Thôi, cứ tùy duyên đi.]

Đến trưa, bạn gái rủ Giang Khương đi ăn mì.

Kết quả chưa kịp ăn được bao nhiêu, cửa quán bất ngờ mở ra, Lục Duệ lười biếng bước vào, nhìn xung quanh một vòng rồi dừng lại trên người Giang Khương.

Sau đó, hắn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, không chút thành ý nói: "Thật trùng hợp, lại gặp rồi."

Lục Duệ liếc qua bạn gái của Giang Khương rồi cười nhẹ:

"Đây là... em gái cậu à?"

Giang Khương đang nhai mì suýt nghẹn, cậu cố ý lộ vẻ lưỡng lự.

Cuối cùng, bạn gái mạnh dạn lên tiếng, ngượng ngùng đáp: "Em không phải em gái anh ấy, em là bạn gái anh ấy."

Lục Duệ phì cười.

Cả Giang Khương lẫn bạn gái đều bối rối nhìn hắn.

"Xin lỗi nhé," Lục Duệ cười tít mắt, "tôi vừa nghĩ đến một chuyện buồn cười quá nên không nhịn được."

Giang Khương im lặng nhìn hắn. [Kỳ lạ thật, Lục Duệ nhìn bề ngoài có vẻ bình thản, nhưng thực chất lại thích Ổ Lộc đến mức sâu đậm như vậy. Giờ thấy tôi bắt cá hai tay sao lại cười vui vẻ thế này?]

Hệ thống phụ họa: [Đúng là biết người biết mặt, không biết lòng.]

Sau khi ăn xong, Lục Duệ đứng dậy nói: "Tôi đi trước, mai gặp."

Giang Khương ngạc nhiên nhắc lại: "Mai gặp?"

Ai gặp ai? Gặp ở đâu?

Lục Duệ nháy mắt: "Ừ, sáng mai gặp ở chỗ này. Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Một chuyện rất quan trọng."

Hắn nhìn lướt qua bạn gái của Giang Khương, ánh mắt đầy hàm ý.

... Chờ cậu giải thích sao? Không thể nào! Rõ ràng kiểu đàn ông bắt cá hai tay này còn cần giải thích gì nữa?

Giang Khương bất lực lắc đầu: "Biết rồi, mai gặp."

Chơi với bạn gái thêm một lúc nữa, nội dung cốt truyện cũng đã hoàn thành, Giang Khương liền đưa cô về nhà, sau đó cũng quay về nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Vừa tỉnh dậy, Giang Khương đã nhận được tin nhắn từ Ổ Lộc.

[Ổ Lộc: Hôm nay thời tiết cũng đẹp như hôm qua, nên... cậu có muốn ra ngoài không?]

Giang Khương cảm động vì sự kiên trì của hắn, nhưng vẫn thẳng thừng từ chối.

Trước khi ra khỏi nhà, Giang Khương lật qua lật lại cửa hàng trong hệ thống. Vì hệ thống của cậu mới chỉ cấp một, nên vật phẩm không nhiều, chỉ có ba món.

Ngoài thuốc giảm đau và thuốc hồi máu còn có chút tác dụng ra, thì ở thế giới hiện đại, túi hồi năng lượng có thể dùng làm gì chứ?!

Bỗng nhiên, Giang Khương ngạc nhiên phát hiện mình có tận một trăm điểm tích lũy. Cậu kinh ngạc hỏi: [Tôi lấy đâu ra nhiều tích phân như vậy?]

Phải biết rằng, một viên thuốc giảm đau chỉ có giá năm điểm tích lũy mà thôi.

Hệ thống giải thích: [Khi bạn đăng ký trò chơi, hệ thống sẽ miễn phí tặng một trăm điểm tích phân để nâng cao trải nghiệm của bạn.]

Giang Khương gật gù, tiện tay mua hai viên thuốc giảm đau, hai gói thuốc hồi máu, số còn lại thì tiết kiệm để sau này dùng tiếp.

Thuốc giảm đau có tác dụng tạm thời, Giang Khương dự định chờ lát nữa, khi nói với Lục Duệ chuyện cậu bắt cá hai tay và sắp bị đánh, mới dùng đến.

Lúc đi đến cổng công viên giải trí ngày hôm qua, Lục Duệ đã có mặt ở đó.

Thấy Giang Khương, ánh mắt hắn sáng lên, cười híp mắt rồi tiến lại gần: "Sao giờ cậu mới tới? Tôi đợi cậu lâu lắm rồi."

Giang Khương ho nhẹ, định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ bị Lục Duệ kéo tay.

Lục Duệ hào hứng hỏi: "Cậu có sợ độ cao không? Muốn thử đi tàu lượn không?"

Giang Khương ngẩn người... Khoan đã! Hắn thật sự đến đây để chơi hả?!

Hôm qua vừa mới tránh được vòng quay ngựa gỗ, nhưng hôm nay, cậu lại không thoát khỏi móng vuốt của Lục Duệ, bị hắn kéo lên tàu lượn siêu tốc.

Đến khi chân run rẩy bước xuống, cậu lại bị kéo vào nhà ma.

Cứ thế, hai người chơi hết trò này đến trò khác suốt cả ngày. Đến mức cuối cùng, Giang Khương quên mất cả mục đích ban đầu, chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ với Lục Duệ.

Công viên bắt đầu thưa người, trời cũng dần tối.

Giang Khương và Lục Duệ mỗi người cầm một cây kẹo bông, vừa nhấm nháp vừa cười đùa trêu chọc nhau.

Cho đến khi sắp chia tay, hệ thống mới lên tiếng: [Bạn chơi vui không?]

Giang Khương hớn hở đáp: "Vui lắm!"

Hệ thống im lặng hai giây, rồi hỏi thẳng: [Vậy khi nào bạn định nói với Lục Duệ về chuyện bắt cá hai tay?]

Giang Khương giật mình, đột nhiên nhớ ra.

Chết tiệt!

Cậu đã ham chơi đến quên cả chính sự!

Bước chân Giang Khương khựng lại, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt nghi hoặc của Lục Duệ, nghiêm túc nói: "Chẳng phải hôm nay cậu hẹn tôi ra đây để nghe giải thích sao?"

Lục Duệ mơ hồ chớp mắt, giọng điệu vô tội: "Giải thích cái gì? Tôi chỉ muốn chơi cùng cậu thôi mà."

"..." Giang Khương giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói:

"Thật ra cô gái hôm qua cậu thấy là bạn gái tôi. Nói thẳng với cậu luôn, tôi đang bắt cá hai tay, vừa hẹn hò với cô ấy, vừa qua lại với Ổ Lộc."

Lục Duệ kéo dài giọng: "Ồ... Vậy bây giờ cậu nói với tôi chuyện này là muốn….. cho tôi làm người thứ ba à?"

Giang Khương đen mặt.

Lục Duệ vui vẻ gật đầu: "Không vấn đề gì, tôi đồng ý."

Giang Khương tức đến đá hắn một cái.

Lục Duệ cười ha ha, vừa cười vừa né, tiếp tục trêu chọc cậu.

Hai người đùa giỡn vui vẻ, hình ảnh ấy vô tình bị ghi lại trong một bức ảnh. Ngoài tấm hình đó, trên bàn còn rải rác nhiều bức ảnh khác, từng chút từng chút xâu chuỗi lại câu chuyện. Tấm ảnh sớm nhất là cảnh Giang Khương đẩy Lục Duệ vào trong xe taxi.

Những bức tiếp theo lần lượt ghi lại khoảnh khắc Giang Khương làm thủ tục thuê phòng, rồi dìu Lục Duệ vào phòng nghỉ. Sau đó, thời gian nhảy vọt đến sáng sớm hôm sau, hình ảnh cuối cùng là Giang Khương nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Những bức ảnh nằm lộn xộn trên bàn, dưới ánh sáng mờ nhạt.

Phía sau chiếc bàn, ở góc tối nơi ánh sáng khó chiếu tới, có một đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh.

So với những ngày đầu nhập học, vẻ non nớt đã dần phai nhạt. Không biết từ bao giờ, trên người hắn đã mang theo khí chất trưởng thành của một người đàn ông.

Chú hổ con ngày nào dần thu lại sự sắc bén trong ánh mắt, giấu đi móng vuốt sắc nhọn dưới lớp thịt mềm. Khi hắn không còn chủ động săn mồi nữa, khi hắn bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa vào bẫy, thì trong mắt người khác, hắn đã không còn là con hổ non nớt ngày trước, mà là một con mãnh hổ thực thụ, đáng gờm và không thể xem nhẹ.

Tác giả có lời muốn nói:

Ổ Lộc: Tôi đang nhìn cậu đấy ~ nhìn chằm chằm không chớp mắt ~