Xuyên Nhanh: Làm Tra Công Thật Khó!

Quyển 1 - Chương 6: Làm tra công trong truyện thanh xuân vườn trường thật khó!

Khi bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, Giang Khương liếc nhìn xuống đất, không hề thấy bất kỳ đồ vật nào bị vỡ. Ngược lại, chỉ có vài vệt đỏ sẫm, nhàn nhạt loang lổ, trông giống như vết máu hay những mảnh vụn màu đỏ.

Giang Khương cũng không để ý lắm, mà chỉ trầm tư suy nghĩ.

Hệ thống vừa thông báo rằng kịch bản tiếp theo yêu cầu cậu phải tìm một cô bạn gái. Nhưng vấn đề là... cậu biết đi đâu để tìm đây?

Mải suy nghĩ, cậu vô thức bước đi mà không để ý, rồi chẳng biết từ lúc nào đã đi đến hồ nhân tạo.

Ổ Lộc kéo cậu đến nơi này quá nhiều lần, đến nỗi khi tâm trí cậu thất thần, cơ thể cũng tự động tìm đến đây.

Mặt hồ vẫn trong veo, gợn sóng lăn tăn. Giang Khương liếc nhìn rồi định rời đi, nhưng đúng lúc này, một nữ sinh bỗng chạy đến.

Cô gái mặc váy đồng phục, dáng vẻ vừa thanh tú vừa đáng yêu. Đôi mắt cô lấp lánh, hai má ửng hồng, ấp úng nói: "Học... học trưởng, chào anh!"

Giang Khương đột nhiên nhớ đến dáng vẻ Ổ Lộc khi đỏ mặt.

Nói mới nhớ, trước khi cậu vào văn phòng chủ nhiệm, chẳng phải Ổ Lộc còn nói sẽ đến đón cậu sao?

Giang Khương chớp mắt mấy cái để lấy lại tinh thần, sau đó mỉm cười ôn hòa: "Chào em. Em có chuyện gì sao?"

Cô gái căng thẳng cắn môi, đến mức để lại dấu răng. Rồi đột nhiên, cô lấy hết dũng khí hét lớn: "Học trưởng, em thích anh! Làm người yêu em nhé!"

Giang Khương bị màn tỏ tình này làm cho sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ, trừng mắt nhìn cô gái, còn cô gái thì cũng chờ mong nhìn cậu.

Lúc này, hệ thống đột nhiên vang lên: [Bạn không đồng ý sao? Đây chính là tình tiết bạn gái của tra công trong kịch bản đấy.]

... Chà, bạn gái này là Tào Tháo chắc? Nói đến là đến ngay lập tức thế này sao?

Thấy cô gái bắt đầu lộ vẻ thất vọng, đôi mắt xinh đẹp dường như ngập trong màn sương mờ mịt, Giang Khương vội vã nở nụ cười, dứt khoát nói: "Được thôi."

Nhìn ánh mắt cô gái bỗng sáng rực lên, Giang Khương vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng thầm nghĩ... Làm tra công thật sự rất khó! Lương tâm đau nhói rồi đây này!

---

Khi trở lại ký túc xá, Ổ Lộc không có ở đó.

Giang Khương nghiêng đầu, định đi tìm hắn để nói về chuyện mình có bạn gái, sau đó sẽ dựa theo kịch bản mà dỗ dành hắn, không để hắn chia tay, làm một tra công chuyên nghiệp hành hạ vai chính thụ một phen.

Haiz, thật là tàn nhẫn.

Thế nhưng, ngay khi hắn vừa quay đầu lại, đã thấy Ổ Lộc đang đứng yên lặng phía sau.

Từ lúc nào mà hắn lại cao hơn mình nửa cái đầu rồi? Bây giờ hắn chỉ cần hơi cúi mắt xuống là có thể nhìn thẳng vào mình. Cặp mắt kia, thật tối tăm khó đoán.

Giang Khương chạm ánh mắt với hắn, lập tức hiểu ra: "Cậu nghe thấy rồi?"

Ổ Lộc dời ánh mắt đi, im lặng một lúc lâu rồi thở dài, giọng nói có chút ấm ức: "Ừm."

Giang Khương liếc nhìn xung quanh, kéo hắn đến một góc khuất.

Ổ Lộc vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

Giang Khương quay đầu lại, lập tức vào vai kẻ đáng thương: "Vừa nãy chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng, hỏi tôi có phải đang có mối quan hệ không đứng đắn với cậu hay không."

Ổ Lộc ngước mắt nhìn cậu.

Giang Khương tiếp tục nói: "Mặc dù bây giờ xã hội đã cởi mở hơn, chuyện yêu đương giữa mọi người cũng là điều bình thường, nhưng gia đình tôi vẫn mong muốn tôi quen một cô gái. Tôi hiện tại vẫn còn đi học, nếu bọn họ biết được chuyện chúng ta quá sớm sợ là sẽ có thành kiến với cậu. Vì vậy, khi có nữ sinh tỏ tình, tôi mới thuận tiện đồng ý luôn."

Giang Khương chân thành nhìn thẳng vào mắt Ổ Lộc. Đôi mắt đối phương lúc này giống như một dòng suối sâu thẳm, lạnh lẽo như đóng băng.

Cậu suýt nữa cứng họng, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục: "Cho nên, trong trường học chúng ta tạm thời không công khai. Đợi sau khi tốt nghiệp, khi tôi có đủ năng lực tự lập, tôi sẽ dẫn cậu về ra mắt cha mẹ, được không?"

Ổ Lộc trầm mặc nhìn cậu.

Do hắn đứng ngược sáng, Giang Khương không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn bình tĩnh vang lên: "Vậy cậu... vẫn còn thích tôi, đúng không?"

Giang Khương chớp mắt mấy cái, nở nụ cười ôn nhu: "Đương nhiên."

Ổ Lộc khẽ mỉm cười.

Trái tim Giang Khương đang nhảy loạn mới dần dần ổn định lại.

Ngay khi cậu thầm nghĩ rằng vai chính thụ này cũng dễ dỗ dành thật, Ổ Lộc bỗng nhẹ giọng nói: "Vậy bây giờ, hôn tôi đi."

Nụ cười trên mặt Giang Khương cứng đờ.

Ổ Lộc chớp chớp mắt, giọng nói đầy ấm ức: "Chúng ta bên nhau lâu như vậy, cậu vẫn chưa từng hôn tôi. Cậu thực sự thích tôi sao? Khương Khương, tôi hơi bất an..."

Giang Khương cảm giác da đầu tê dại, nhìn thấy nụ cười của Ổ Lộc càng lúc càng lạnh nhạt, trong lòng hung hăng cắn răng:

"Thích chứ! Tôi đương nhiên là thích cậu rồi!"

Giang Khương cắn răng, giả vờ vui vẻ, nhón chân vòng tay ôm cổ Ổ Lộc. Ban đầu, cậu chỉ định chạm môi nhẹ một chút, nhưng không ngờ vừa mới đυ.ng vào, Ổ Lộc đã lập tức giữ chặt đầu cậu, mạnh mẽ khóa chặt nụ hôn. Nụ hôn ấy như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén và dữ dội, len lỏi vào sâu trong cậu.

Môi răng quấn quýt, triền miên không dứt, giống như một tấm lưới dày đặc quấn lấy Giang Khương từng lớp một, tựa như sóng lớn cuộn trào giữa biển sâu, dồn dập và kéo dài mãi không ngừng.

Trong khoảng khắc ấy, Giang Khương có cảm giác như mình đang đứng bên bờ vực chênh vênh khiến người ta nghẹt thở.

Chỉ đến khi Ổ Lộc buông tay, cậu mới ngây người, có phần mơ hồ chưa tỉnh.

Đôi môi đỏ bừng hơi hé mở, thấp thoáng lộ ra hàm răng trắng và đầu lưỡi ướŧ áŧ bên trong. Ánh mắt có phần mơ màng nhìn thẳng vào Ổ Lộc. Nhìn thấy vậy, Ổ Lộc nheo mắt lại, ý cười dần lan ra. Hắn vươn tay ôm lấy Giang Khương, nhẹ giọng nói:

"Tôi cũng thích cậu. Vẫn luôn thích cậu."

Bị cướp mất nụ hôn đầu trong cơn mơ màng, Giang Khương sau khi tan học rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.

Mãi đến khi tài xế loay hoay mãi vẫn không nổ được xe, cậu mới bừng tỉnh. [Như bạn thấy đấy, theo diễn biến cốt truyện, lát nữa vai chính thụ sẽ đồng ý cùng tra công rời đi, sau đó trên đường về bị đám du côn chặn đánh.]

Giang Khương hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng lấy lại tinh thần chuẩn bị tinh thần nhập vai tiếp.

Tài xế thử nổ máy vài lần nhưng chiếc xe vẫn không khởi động được. Ông ta cau mày quay lại nói:

"Thiếu gia, hay là để tôi gọi lão Lưu lái xe khác đến đón cậu?"

Ổ Lộc trầm ngâm rồi nói: "Cũng không xa lắm." Hắn nắm chặt tay Giang Khương, nở một nụ cười đầy hào hứng: "Hôm nay chúng ta đi bộ về đi, được không?"

Giang Khương gật đầu, thử rút tay ra nhưng không thành công, Ổ Lộc nắm rất chặt.

Thế là hai người cùng nhau đi trên đường.

Khi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân là lạ, Giang Khương khẽ liếc nhìn xung quanh mà không để lộ sơ hở. Cách đó không xa có một con hẻm nhỏ, mà lúc này xung quanh lại khá vắng vẻ.

Quả nhiên, chỉ một giây sau, có kẻ từ phía sau bất ngờ xô mạnh một cái.

Ổ Lộc phản ứng kịp thời, giữ chặt Giang Khương, không để cậu ngã xuống. Hai người vừa đứng vững, liền đồng loại quay đầu lại.

Tên cầm đầu là một gã nhuộm tóc vàng, trên miệng còn ngậm điếu thuốc, cười cợt nhả nói: "Cướp đây! Tiền thì... thôi, hôm nay bọn tao không cần tiền của tụi bây."

Hắn hất cằm về phía Ổ Lộc, phất tay bảo: "Mày cút đi." Sau đó, hắn lại liếc nhìn Giang Khương từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy tà ý: "Mày thì ở lại."

???

Khoan đã, đây là một vụ cướp chứ không phải bắt cóc đúng không?!

Giang Khương nhất thời không kịp phản ứng với lời này, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra Ổ Lộc đã buông tay cậu ra. Giang Khương quay đầu nhìn lại, cậu liền thấy Ổ Lộc cúi người nhặt một thanh gậy sắt dưới đất lên.

Gã đầu vàng chỉ vừa "Hử" một tiếng, còn chưa kịp nói thêm lời nào, thì Ổ Lộc đã lao lên vung gậy đập thẳng vào đầu hắn. Tên côn đồ đổ gục ngay tại chỗ.

Không khí bỗng chốc lặng ngắt.

Ổ Lộc hờ hững vẩy tay, rồi lạnh lùng liếc nhìn đám còn lại, giọng nói không mang chút cảm xúc nào: "Cút."

Nhóm du côn chạy toán loạn. Và thế là, hình tượng vai chính thụ lương thiện ngây thơ mà hệ thống sắp đặt trong lòng Giang Khương... cũng tan thành mây khói.

Giang Khương ngẩn người nhìn Ổ Lộc quăng cây gậy sang một bên, không thèm liếc mắt tới kẻ nằm bất động dưới đất, chỉ khẽ nhăn mặt than thở: "Tay đau quá... đầu thằng đó cứng thật."

... Còn không phải vì đầu hắn cứng nên mới định đi cướp tiền sao?

Giang Khương nuốt nước bọt, cười gượng: "Vậy chúng ta về thôi, tôi lấy thuốc bôi cho cậu."

Trong lòng cậu tràn đầy thắc mắc, kịch bản vốn là tra công bỏ chạy, vai chính thụ bị đánh, sau đó vai chính công xuất hiện cứu viện. Giờ thì hay rồi, tra công chạy đâu không thấy, vai chính thụ không bị đánh mà còn đánh người khác? Có gì đó sai sai thì phải?

Nghĩ đến đây, Giang Khương không cam lòng quay đầu lại nhìn về phía con hẻm tối.

Trong con hẻm tăm tối kia, ngoại trừ tên côn đồ bất động dưới đất, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện thêm một người khác.

Như cảm nhận được ánh mắt của Giang Khương, người đó chậm rãi ngước lên.

Hắn nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đầy lười biếng và giễu cợt.

"Sao thế?" Ổ Lộc bỗng nhiên hỏi.

"A?" Giang Khương quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của hắn, vội đáp: "Không có gì."

Nhìn lại đầu hẻm một lần nữa, người kia đã biến mất.

---

Giang Khương cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Hôm nay sao cậu lại mạnh tay như vậy? Vừa xông lên đã đánh, đối phương nhiều người như thế, nhỡ đâu bọn họ không bỏ chạy mà cùng nhau đánh lại cậu thì sao?"

Ổ Lộc một tay nắm lấy tay Giang Khương, chơi đùa một hồi rồi lại buông ra. Lúc đang vui vẻ đùa nghịch, đột nhiên nghe Giang Khương hỏi vậy, hắn vô thức mất tập trung, buột miệng đáp: "Nếu có ngã xuống trước, tôi cũng sẽ không để bọn họ chạm vào cậu dù chỉ một chút."

Ngón tay Giang Khương run lên khi bị nắm chặt.

Ổ Lộc nhạy cảm nhận ra điều đó, liền ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Đừng sợ, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Đám người kia, ngày mai chắc chắn sẽ không dám xuất hiện trước mặt cậu nữa."

Giang Khương khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi thở dài. Lần đầu tiên, cậu chủ động siết chặt tay Ổ Lộc đáp lại. "Không nói lại được cậu mà."

Ổ Lộc thoáng ngẩn người, sau đó bật cười.

Dù là con trai của một gia đình giàu có, trong nhà cực kỳ có điều kiện, nhưng cha mẹ Ổ Lộc lại thường xuyên đi công tác khắp nơi, hiếm khi ở nhà.

Vì vậy, sau khi ăn tối xong, thấy trời đã tối, nghe theo lời khuyên của Ổ Lộc, Giang Khương gọi điện thoại báo về nhà, rồi quyết định ở lại nhà Ổ Lộc nghỉ ngơi qua đêm.

Đêm đó, sau khi tắm rửa, Giang Khương vẫn không ngủ được.

Cậu trằn trọc trên giường một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được mà thầm hỏi hệ thống:

[Tôi có cảm giác như vai chính thụ đang bị tôi nuôi lệch hướng thì phải.]

[Có sao?] Hệ thống không hiểu.

Giang Khương im lặng một lúc, rồi lấy ví dụ [Có chứ! Không thấy hôm nay Ổ Lộc đánh người dứt khoát thế nào sao? Kịch bản ban đầu đâu có tình tiết này!]

[Nhưng theo dữ liệu của hệ thống, Ổ Lộc từ nhỏ đã học võ.]

[Gì cơ?!] Giang Khương kinh hãi, từ trên giường bật dậy, [Vậy tại sao trong nguyên tác hắn lại chờ vai chính công đến cứu?]

[Theo phân tích, trong nguyên tác, tra công bỏ chạy khiến vai chính thụ bị tổn thương tâm lý, tạo cơ hội để vai chính công ra tay cứu giúp. Nhưng thực tế, nếu không có vai chính công, vai chính thụ vẫn có thể đánh thắng bọn cướp.]

Giang Khương: ...

Giang Khương im lặng một lát, đột nhiên hỏi:

[Nói mới nhớ, đoạn nội dung hôm nay có tính là đi lệch kịch bản không?]

Hệ thống lập tức an ủi: [Xin bạn yên tâm, đây không phải là nội dung trọng điểm của kịch bản, dù có chệch hướng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến độ hoàn thành. Hơn nữa, lần này nguyên nhân cũng không phải do bạn.]

Nghe vậy, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến phần thưởng sau này, cậu lại lạc quan, tự động viên bản thân: [Không sao, lần này thất bại cũng không quan trọng! Qua một thời gian nữa, đợi Lục Duệ bị đánh sống dở chết dở, Ổ Lộc vẫn có thể tìm đến hắn để bồi dưỡng tình cảm!]

Hệ thống ở bên cạnh cổ vũ: [Đúng vậy! Chúng ta vẫn còn cơ hội!]

[Chờ bọn họ bồi dưỡng đủ hảo cảm, tôi sẽ đi hẹn hò với bạn gái! Để Ổ Lộc hoàn toàn từ bỏ hy vọng với tra công!]

[Sau đó nhiệm vụ hoàn thành, bạn sẽ có thật nhiều nhận thưởng!]

Sau khi cùng hệ thống tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp, Giang Khương nằm xuống giường, kéo chăn lên, ngáp một cái rồi nói: [Hôm nay sao lại buồn ngủ sớm thế nhỉ? Thôi, ngủ trước đã. Ngủ ngon, hệ thống.]

[Ngủ ngon, chúc bạn mơ đẹp.]

Giang Khương nghiêng người, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Đêm khuya tĩnh lặng, gió đêm khẽ thổi qua, làm tóc cậu hơi rối.

Lạch cạch.

Tiếng khóa cửa bất ngờ vang lên.

---

Sáng hôm sau, Giang Khương cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Sau khi trò chuyện với hệ thống vài câu như thường lệ, cậu liền đi rửa mặt.

Lúc đánh răng, vừa ngẩng đầu lên, cậu bất ngờ phát hiện cổ áo có chút lỏng lẻo, chỉ cần hơi động đậy liền mở rộng hơn nửa.

Vì đang ở nhà Ổ Lộc, ý thức giữ gìn trinh tiết của Giang Khương lập tức trỗi dậy. Cậu kéo cổ áo ra kiểm tra phần ngực, thấy làn da vẫn sạch sẽ trắng nõn, không có dấu vết gì, mới nhẹ nhõm thở phào rồi đóng hết cúc áo lại.

Thế nhưng khi cúi đầu rửa mặt, hình ảnh phản chiếu trong gương khiến hắn sững sờ. Phía sau cổ, có một vết đỏ sẫm vô cùng rõ ràng, như thể bị ai đó mυ'ŧ mạnh mà ra.

Xuống lầu, Giang Khương nhìn thấy Ổ Lộc đã ngồi sẵn trên ghế sofa.

Thấy cậu đi xuống, Ổ Lộc nở nụ cười, chậm rãi hỏi: "Tối qua ngủ ngon không?"

Giang Khương vô thức đáp: "Rất tốt. Còn cậu?"

Ổ Lộc nheo mắt, nụ cười trông giống như một con thú vừa ăn xong con mồi, chậm rãi nói: "Tôi cũng ngủ rất ngon."

"So với bất kỳ đêm nào trước đây, đều ngon hơn hẳn."

"Vậy thì tốt rồi." Giang Khương không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu của Ổ Lộc, chỉ đơn thuần nghĩ rằng hắn ngủ ngon thật.

Sau khi thu dọn xong, hai người cùng đến trường.

Vừa xuống xe, Giang Khương lập tức cảm thấy không ổn.

Ngay trước cổng trường, có một thiếu nữ đang đứng, dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng.

Giang Khương theo bản năng quay đầu nhìn về phía Ổ Lộc.

Chỉ thấy hắn vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng.

Nhưng đáy mắt lại tối tăm, lạnh lẽo vô cùng.

---

Tác giả có lời muốn nói: Giang Khương: Đang vất vả vật lộn trên con đường tra công lật xe.