Không Màng Cách Thức Giam Nhốt Bảo Bối Nhỏ

Chương 6: Tắm thô bạo

Dòng nước lạnh xối từ trên đầu xuống, cắt ngang mạch cảm xúc ham muốn tìиɧ ɖu͙© dữ dội.

Một lúc lâu sau, hắn mới bước ra khỏi nhà tắm.

Trên người chỉ quấn một chiếc khăn lông, che đi hạ thể, vừa lau khô tóc vừa mở cửa phòng.

Đứng trên cầu thang nhìn xuống, hắn không còn trông thấy bóng dáng nhỏ ngồi ở xó cửa.

Đi rồi càng tốt, hắn không quản, ngược lại, phong thái hắn khá ung dung, khi bước xuống cầu thang, tính đến phòng bếp uống nước.

Trong đầu đang suy nghĩ, cuối cùng phiền phức kia cũng biến mất, thật là tốt!

Đột nhiên vừa nghiêng người, hắn lập tức bắt gặp một bóng lưng trẻ em, đang ngồi trước bàn ăn, ăn uống no say, hành động cũng không chút kiêng dè.

Sững người trong giây lát, không nói nên lời, Quý Hoàn tự nhiên không còn cảm giác nổi giận.

Cứ như thế, hắn từ sau lưng Cảnh Diệc Y đi vào, cổ họng ho khan một tiếng, đánh hơi cho cô bé biết ý.

Tiếng ho ồm ồm vang lên, Cảnh Diệc Y cuống cuồng bỏ muỗng xuống, vội vã ôm lấy con thỏ bông, đang đặt trên bàn ăn.

Vừa rồi, trong lúc Quý Hoàn lên lầu tắm rửa, trùng hợp cũng là thời gian đến bữa chiều của cô bé.

Cảnh Diệc Y đói đến bụng kêu ầm ĩ, nhóc con đành phải đứng dậy, mò mẫm vào nhà bếp, lục lọi khắp nơi, tìm đồ ăn có thể lấp đầy cái bụng.

Cuối cùng cô bé tìm thấy một miếng bánh kem, tuy đã để khá lâu trong tủ lạnh, có chút hơi cứng nhưng vẫn ăn được.

Quý Hoàn nhìn thấy biểu cảm sợ hắn như chết chối của cô bé, trong lòng thiếu chút bật cười thành tiếng.

May sao, lúc này hắn đang cầm chai nước đổ vào trong miệng, khoé miệng cong lên, nở một nụ cười nhợt nhạt cũng được che khuất.

“Ăn no hay chưa?” Quý Hoàn lạnh lùng đứng ở nơi đó hỏi chuyện.

Không quen với giọng điệu này, cô bé lắc lắc rồi gật gật, loạn xạ không thể xác định.

Hai mắt tròn xoe nhìn hắn dáo dác, ánh mắt di chuyển theo từng động tác của hắn.

Quý Hoàn không hài lòng, dằn mạnh chai nước lên mặt bàn hỏi lại, “Rốt cuộc gật hay lắc, còn không biết ông đây sẽ bẻ cổ ngươi.”

Cục bông nhỏ ngay cả suy nghĩ cũng không, lập tức lắc đầu.

Sau đó, trình bày thời gian biểu ăn ngủ của mình hằng ngày, “Buổi chiều phải ăn thêm một bát cháo tổ yến, trước khi đi ngủ phải uống một bình sữa.”

Quý Hoàn cười nhạt, “Ông đây không phải bảo mẫu của nhà ngươi”.

Nói rồi, hắn đưa tay nắm lấy bím tóc bên trái của Cảnh Diệc Y, lôi đi như dắt chó đi dạo.

“Anh ơi! Đau quá, chúng ta đi đâu?” Cảnh Diệc Y sợ đến xanh mặt, đôi chân ngắn chạy theo những bước chân dài của hắn, suýt chút ngã bổ nhào về phía trước.

Quý Hoàn thô bạo túm lấy bím tóc của cô bé kéo đi, không thèm quay đầu nhìn cục bông nhỏ đang khổ sở như thế nào, đã vậy còn cọc cằn thông báo.

“Tắm xong cơ thể hôi thối cho ngươi, nhà ngươi ở đâu thì xéo về chỗ đấy cho ông đây.”

Về đến phòng ngủ, hắn tiếp tục xách cổ Cảnh Diệc Y, ném cô vào bồn tắm, ra lệnh, “Cởi váy ra, tự tắm.”

Cô bé ngoan ngoãn đặt thỏ bông lên kệ, loay hoay mãi vẫn không cởi được váy, cô bé liền giơ cao hai tay, chu miệng cầu cứu hắn, “Anh ơi! Cởi giúp!”

Quý Hoàn không khó chịu, hắn đem vòi hoa sen đang chuẩn bị xối lên người cô, ném sang một bên.

Nhận thức của Cảnh Diệc Y còn chưa rõ ràng, cô bé cứ cởϊ qυầи áo ở trước mặt hắn một cách tự nhiên.

Thoáng chốc cơ thể trắng mũm mĩm, cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt hắn.

Xối nước ấm lên người cô bé, hắn lại bóp một lượng sữa tắm nam vừa đủ, thoa đều từng bộ phận trên cơ thể mềm mại, trừ âʍ ɦộ của cô bé.

Không quan tâm đến những động tác thô bạo này, cô bé vô tư chìm trong thế giới của chính mình.

Hai bàn tay nhỏ tràn ngập xà phòng, được cô bé xoa xoa vào nhau tạo thành một khối bong bóng lớn màu trắng.

Đang định phồng má lấy hơi thổi, Quý Hoàn lập tức đưa tay, úp ngược khối bong bóng kia vào gương mặt nhỏ bé, khiến nhóc con ho sặc ho sụa.

“Nhắm mắt, ngậm miệng lại. Ông đây chuyên tâm tắm rửa cho ngươi, ngươi dám hưởng thụ vui vẻ?” Hắn vừa nói vừa đem bong bóng xà phòng xoa khắp mặt cô bé, xem như rửa sạch mặt mũi nhớp nháp.

Dĩ nhiên Cảnh Diệc Y không dám làm trái.

Cô bé ngoan ngoãn ngồi bất động, để hắn tắm rửa sạch sẽ giúp cô.

Hắn làm gì có kinh nghiệm tắm cho trẻ em.

Trước đây, con chó nhỏ được hắn nhặt về nuôi, cũng thường xuyên bị hắn lôi ra tắm rửa.

Kết quả bây giờ hắn mới có kỹ năng thực hành, mang cục bông nhỏ ra tắm giống như con chó kia.

“Xong rồi!”

Quý Hoàn chuẩn bị đứng dậy, cục bông nhỏ gấp gáp nắm lấy ngón út của hắn, ngây thơ nói, “Anh ơi! Anh chưa rửa bươm bướm nữa.”

Cảnh Diệc Y sợ hắn không hiểu, còn phụ hoạ chỉ vào hạ thể của mình.

Bởi vì trước kia cô từng nghe bảo mẫu gọi nó là bươm bướm, nên cũng tiện miệng bắt chước gọi theo.

Quý Hoàn căng cứng tại chỗ, mơ hồ nhìn Cảnh Diệc Y, nhưng hắn lại không tỏ rõ vẻ mặt kinh ngạc.