Không Màng Cách Thức Giam Nhốt Bảo Bối Nhỏ

Chương 7: Nhét khăn vào miệng

“Phiền phức! Đồ quỷ nhỏ thối!” Ngoài ra sức chê bai Cảnh Diệc Y, Quý Hoàn không biết nói gì.

“Em tắm rồi mà!” Cô bé xụ mặt ngồi tại chỗ.

Nói như vậy, nhưng Quý Hoàn hắn vẫn ngồi xuống.

Trong lòng có chút lúng túng không biết phải rửa thứ đồ đó như thế nào?

Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ biết và trung thành với dươиɠ ѵậŧ của bản thân, còn chưa bao giờ chạm vào nơi nhạy cảm của con gái!

Bàn tay thô bạo cốc một cái lêи đỉиɦ đầu của Cảnh Diệc Y, “Rửa thế nào?”

“Em không biết!” Hai mắt cô bé ửng đỏ, long lanh đến phát sáng, hai tay ôm chỗ bị hắn cốc, phần bụng căng tròn phập phồng, mếu máo.

“Anh ghét em đúng không? Ba em cũng cũng ghét em lắm, huhu... còn, còn muốn đuổi em ra ngoài sống...”

“Đặc biệt là dì kế, hức, dì ấy còn ghét quỷ nhỏ hơn, hức, nhưng, nhưng tô canh kia nóng lắm, quỷ nhỏ thực sự bưng không nổi, chứ quỷ nhỏ không cố ý làm đổ lên bụng dì...”

Đột nhiên cảm thấy tủi thân, cô bé khóc rống một lần nữa.

Nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn không quên xoè hai bàn tay nhỏ, chưa hết sưng đỏ, ra trước mặt Quý Hoàn, giống như kể khổ.

Nhưng cũng vì được quản gia bôi thuốc, nên cô bé không còn cảm thấy nóng rát, “Anh cũng xấu xa giống y như dì ấy thôi!”

Chẳng biết sao, hắn cứ nhìn chằm chằm cô bé, vẻ mặt ý vị thâm trường, giọng điệu vô cảm nhưng có phần dịu dàng hơn.

“Ngậm cái miệng hoạ lại! Đừng làm tốn công ông đây tắm rửa sạch sẽ cho ngươi.”

Cảnh Diệc Y càng khóc càng dữ tợn, tiếng khóc lóc không ngừng văng vẳng bên tai, làm dây thần kinh thái dương của hắn chốc chốc lại giật lên.

Tuyệt nhiên không giữ được sự kiên nhẫn, Quý Hoàn cho rằng không đối xử thô bạo với con nhóc này, chắc chắn cô bé sẽ không nghe lời.

Nghĩ xong, hắn chậm rãi đứng dậy, thờ ơ nhìn dàn khăn ở trước mặt.

Trong hàng chục chiếc khăn treo trên giá inox, hắn lựa đại một chiếc khăn, có kích thước nhỏ nhất, cuộn tròn lại, rồi nhét thẳng vào cái miệng nhỏ.

Hiển nhiên căn phòng trở nên im bặt theo ý hắn muốn.

Vốn dĩ, chiếc khăn kia đã lâu chưa được sử dụng đến, nhưng vẫn sạch sẽ, còn trước đó nó chuyên dùng để hắn xuất tinh lên.

Xử lý xong, hắn thoải mái nhấn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia xuống, hạ thể cô nhóc chìm hẳn trong nước.

Bàn tay nhẹ nhàng tách hai cẳng chân ngấn thịt, âʍ ɦộ non nớt mập mạp, khép kín không một kẽ hở, chính thức phơi bày trước đôi mắt đυ.c ngầu của Quý Hoàn.

Hít thở một hơi thật sâu, hắn lại thò tay xuống phía dưới, đầu ngón tay chạm vào vật thể mềm mại...

Hắn mơ hồ cảm nhận, có một dòng điện lạ, vừa mới chạy vào cơ thể, giống như cố ý truyền đến hạ bộ.

Dươиɠ ѵậŧ quả nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không biết xấu hổ, cứng lên thành một khối.

Rất nhanh hắn đã cảm thấy bứt rứt trong người, cổ họng khô khốc, du͙© vọиɠ mới dập tắt, vậy mà quay trở lại nhanh thật!

Trước nay, mọi giác quan của hắn, vô cùng nhạy bén, chỉ cần một cái liếc nhìn thoáng qua của người khác, hắn có thể nhanh chóng phát giác ra.

Quý Hoàn biết được nhóc con đang liếc mắt nhìn hắn, nhưng hắn không vội quay sang vạch trần, bàn tay hắn nhẹ nhàng rửa sạch từng ngóc ngách một.

Nhẫn nhịn không nổi, Quý Hoàn mới lên tiếng phàn nàn, đánh lạc hướng nhìn của cô bé, “Nhìn chỗ này của ngươi xem, sao lại bẩn như vậy?”

Cảnh Diệc Y ngô nghê nhìn xuống, cô bé trông thấy những ngón tay thon dài, xinh đẹp kia đang tắm rửa cho bản thân.

Một cảm giác thành tựu cuồn cuộn dâng lên, khiến cô bé bốn tuổi thích thú không thôi.

Hắn bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng vẫn cảm giác chột dạ, sợ con nhóc này sẽ nhìn xuống hạ bộ đang phồng lên của hắn.

Cọ rửa qua loa mấy phút, Quý Hoàn cũng nhanh chóng ẵm cô bé lên, bước ra bên ngoài.

Đến bên giường ngủ của hắn, Quý Hoàn thả Cảnh Diệc Y xuống giường, như thể thả một quả bóng.

Cũng may chất lượng của chiếc nệm là hàng cao cấp, không khiến cho cô bé đau đớn chỗ nào.

Cảnh Diệc Y bị ném úp mặt xuống nệm, cô bé không khóc không la.

Trái lại, còn dí sát mũi xuống, ngửi lấy ngửi để mùi hương trên nệm.

Chưa có sự cho phép của Quý Hoàn, cô bé đã tự ý nhả khối khăn ở trong miệng, phấn khích nghêu ngao, “Anh ơi! Mùi giường thơm quá!”

Cả người cô bé tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đẫy đà như một cục thịt, đang co chân quỳ úp mặt, cặp mông nhỏ trắng phau phau vô thức chổng cao.

Toàn cảnh đều được thu vào tầm mắt của Quý Hoàn.

Hai con ngươi tối sầm, mi tâm cau chặt, sau cùng hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, thờ ơ quay đi, di chuyển đến tủ quần áo.