Nắm chưa được mấy giây, bỗng nhiên đồ vật dưới đũng quần bất giác cảm nhận rõ một trận ướŧ áŧ, ấm nóng.
Mi tâm thiếu niên cau chặt, lập tức buông tay, nhấc bổng Cảnh Diệc Y, đặt ngồi trên bàn trà.
Lúc nhấc bổng lên, dòng nướ© ŧıểυ chảy xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ nhỏ, không ngừng tong tỏng xuống hạ bộ của hắn.
Bụng nhỏ trướng lên, vì mắc tiểu, còn chưa kịp nói thành lời, cô bé đã bị Quý Hoàn quát tháo một trận.
Các dây thần kinh trong cơ thể căng cứng, từng nhịp khóc nức nở, khiến cho đường nướ© ŧıểυ không kiểm soát được, cũng vô thức tuôn ra ồ ạt.
Chung quy là do quá sợ nên đã tiểu lên người hắn.
“Dám tiểu lên người tôi? Không muốn sống nữa đúng không?” Cặp mắt hắn trừng lên dữ tợn.
Giây sau, vì tức quá hoá giận, Quý Hoàn liền đứng phắt dậy, mất hết lý trí đi lên, xách cao một bên tai của Cảnh Diệc Y, đe dọa, “Khóc, khóc, khóc, khóc... Còn khóc nữa ông đây sẽ cắt cái lưỡi của ngươi.”
Cái tai nhỏ đau nhức, cục bông nhỏ đang đầm đìa nước mắt, lập tức ngậm chặt miệng, ủy khuất nức nở, một tay ôm thỏ bông, một tay xoa vành tai đã đỏ bừng như quả nhót.
Cô bé không dám cả gan la đau, chỉ lén lút ngước mắt lên, xem biểu cảm của Quý Hoàn lúc này, tự dưng lại bị ánh mắt hung hăng kia, doạ cho co rúm cơ thể.
Hắn không nói không rằng, giật mạnh con thỏ bông trong tay của cô bé, vứt ra ngoài cửa chính, ác miệng nói, “Ở chỗ nào cút về chỗ đấy.”
Từ khi chào đời, thỏ bông đã là vật bất ly thân của cục bông nhỏ.
Nó giống như một người bạn thân thiết của cô bé, không thể thiếu được trong cuộc sống hằng ngày.
Trông thấy thỏ bông của mình bị ném lăn lóc ở ngoài góc cửa, Cảnh Diệc Y chịu không nổi, vội vàng xoay người trèo xuống bàn trà, đôi chân ngắn ngủn vừa chạy vừa lẩm bẩm đáng thương, “Thỏ bông, thỏ bông...”
Vệt nướ© ŧıểυ theo động tác của cô bé, từ trên bàn chảy xuống sàn nhà, tiếp tục rơi vãi đến chỗ quỷ nhỏ muốn đến.
Hắn nhìn Cảnh Diệc Y với ánh mắt chán ghét.
Cả người cô bé nhớp nháp, ngồi ở xó cửa, tay ôm chặt con thỏ bông như sợ hắn cướp mất, không những vậy, cô bé còn đưa mắt nhìn hắn dè dặn, dựa sát vào vách tường.
Chàng thiếu niên phớt lờ cô bé, dáng vẻ vô cảm, đi ngang qua trước mặt cô, bước lên cầu thang, về phòng thay quần áo.
Về đến phòng, Quý Hoàn đóng sầm cửa một tiếng, đồng thời Cảnh Diệc Y ngồi dưới này, cũng rùng mình một cái.
Hắn lập tức dựa lưng sau cánh cửa, thở phào một tiếng, bàn tay lớn bình tĩnh sờ xuống hạ bộ vuốt ve.
Bản thân hắn biết rõ, không phải lúc này hắn xoa bóp, dươиɠ ѵậŧ mới phồng lên, mà là vừa nãy...
Trong lúc nướ© ŧıểυ ấm nóng của cô bé thấm xuống, hắn đã cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ, bắt đầu động đậy, do quá ngượng nghịu, càng không muốn bị cô bé phát hiện, nên hắn đã buông lời những lời uy hϊếp...
Và trực tiếp ném thỏ bông phân tán sự chú ý của cô.
Vừa kéo đai quần thun xuống, bởi không có thói quen mặc qυầи ɭóŧ bảo hộ, côn ŧᏂịŧ tức khắc bật ra ngoài.
Hắn dùng tay xoa nhẹ qυყ đầυ, nhân tiện lấy dịch nhờn rỉ ra, xoa khắp thân côn ŧᏂịŧ.
Vuốt ve khoảng chừng mấy chục cái, côn ŧᏂịŧ hắn đã hoàn toàn cứng như một thanh sắt, những đường gân xanh chen chúc nhau, nổi cộm trên thân côn ŧᏂịŧ có màu nâu nhạt.
Hai đầu lông mày bất giác cau lại, hắn ngửa cổ phun ra những tiếng thở dốc rất nhỏ.
Động tác ở hạ thể không ngừng di chuyển, mãi không thấy dấu hiệu xuất tinh, Quý Hoàn mới nóng lòng, nhào nặn hai túi thịt bên dưới, bóp chặt đến nỗi hắn cảm thấy thống khổ vô cùng, hai túi căng tròn như muốn nứt ra.
Những mạch máu màu tím xung quanh nổi lên rõ rệt, qυყ đầυ to tròn tím ngắt, kết quả nhận lại, hắn vẫn không thể xuất tinh được.
Hai hàm răng cắn chặt, không kêu không gào, chỉ muốn đổi lại được xuất tinh, nhưng sự thật không như hắn muốn.
“Mẹ nó! Con quỷ nhỏ đáng chết.” Hắn cáu giận, thô bạo đánh lên thân côn ŧᏂịŧ, chửi mắng, đổ lỗi cho Cảnh Diệc Y.
Tất cả đều là tội nghiệp do cô bé gây ra.
Du͙© vọиɠ biếи ŧɦái vẫn liên tục hành hạ hắn, khiến hắn bực tức cởi toàn bộ quần áo.
Dù sao cơ thể cũng đã ướt đẫm mồ hồi, Quý Hoàn quyết định bỏ mặc mọi thứ, không tiếp tục thủ da^ʍ, trực tiếp bước vào phòng tắm, cọ rửa sạch sẽ.