Không Màng Cách Thức Giam Nhốt Bảo Bối Nhỏ

Chương 4: Tra hỏi

Từ lúc chào đời, mẹ mất sớm, ba ngày đêm lo chuyện làm ăn, không mấy quan tâm đến cô bé.

Những chuyện như chăm sóc, nuôi dưỡng, ông bố đều thuê từng người về làm bảo mẫu, do vậy cô bé sớm đã qua tay vô số người bồng bế.

Đối với chuyện tiếp xúc gần người lạ mà nói, cô bé có chút mạnh dạn hơn.

Ánh mắt thâm thúy, nhìn đăm chiêu vào hai bên bím tóc của cô bé, chính giữa nút thắt là biểu tượng hình con thỏ, có hai chiếc răng lớn nhô ra, đang không ngừng ngoe nguẩy trái phải.

Nhất thời cảm thấy chướng mắt, hắn đã đưa tay nắm lấy thân tóc, lực nắm quá mạnh, Cảnh Diệc Y liền thét lên một tiếng.

Lần đầu tiên, được ngồi trong lòng một người vừa đẹp vừa trẻ, còn cao lớn khoẻ mạnh, cô bé có phần phấn khích, muốn được hưởng thụ hơn một chút.

Đột nhiên bím tóc bị giật, đôi mắt to tròn long lanh, không khỏi ngước lên, nhìn chàng thiếu niên một hồi, sau đó, cô bé đã rút cây kẹo mυ'ŧ trong miệng ra.

“Anh ơi! Anh thích bím tóc này của em sao?” Giọng nói trong trẻo ngây thơ cất lên.

Không dừng ở đó, cô bé tiếp tục chỉ tay vào biểu tượng con thỏ trên dây cột tóc, nói, “Cái này! Có phải buộc lên trông rất xinh không?”

“Xấu doạ người!” Quý Hoàn mặt mũi không biểu cảm đáp, nhưng tay vẫn nắm chặt bím tóc của cô bé.

Cảnh Diệc Y: “...”

Gương mặt bầu bĩnh lộ rõ vẻ thất vọng, Cảnh Diệc Y “ồ” một tiếng, lại cúi đầu chuyên tâm mυ'ŧ kẹo chùn chụt.

Thiếu niên tựa lưng vào thành ghế sô pha, hắn đưa mắt ngắm tổng thể của cô bé một lượt, tiếp tục giật bím tóc xuống một cái, “Mấy tuổi?”

Không biết Cảnh Diệc Y lấy đâu ra sự tự tin, cô bé xòe bàn tay, đếm tới đếm lui, rồi giơ ba ngón, nhưng miệng lại nói, “Bốn tuổi.”

Khoé miệng chàng thiếu niên cong nhẹ, cười chế giễu, hắn nhịn không được, đã nghĩ thầm, “Đúng là thiểu năng không chọn nhan sắc.”

“Địa chỉ nhà?”

Cô bé im lặng không trả lời, cứ ôm khư khư con thỏ bông trong lòng.

Bàn tay nhỏ xíu liên tục xoa xoa chiếc túi trên bộ váy thỏ bông đang mặc, bởi vì bên trong có chứa một tờ giấy nhỏ, ghi chú những thông tin liên lạc.

Trước đấy, Lộc quản gia đã cẩn thận nhét cho Cảnh Diệc Y, phòng trường hợp cô bé đi lạc.

Nhưng lúc này cô bé không chịu móc ra, cô nghĩ bụng, rõ ràng là đang muốn bỏ nhà đi, sao có thể nói cho anh biết?

Nếu ở bên ngoài chơi chán rồi, cô sẽ tự động mang ra, giao cho anh trai này, rồi xin anh ấy dẫn cô về nhà là được.

Chờ một lúc lâu, không thấy trả lời, Quý Hoàn cũng lờ mờ đoán được "thiểu năng như vậy không biết nhà ở đâu cũng đúng’.

“Tên gì?” Trong lòng Quý Hoàn thầm chửi, không biết thì đừng làm người.

“Gọi quỷ nhỏ ạ!” Cảnh Diệc Y rút cây kẹo, phát ra một tiếng chụt, giọng nói lanh lảnh, tươi cười nhìn hắn.

Vốn dĩ, Cảnh Diệc Y đã đủ tuổi đi mẫu giáo, nhưng Trần Loan đã dùng sự mưu mô xảo quyệt, không cho cô bé đến lớp.

Lúc bắt đầu bặp bẹ nói, cụm từ đầu tiên nhóc con được nghe nhiều nhất chính là “quỷ nhỏ” từ miệng Trần Loan.

Hơn nữa, cô bé càng không biết chính xác tên mình.

Lúc nào cô cũng nghe những người bảo mẫu kia, gọi cô là cô chủ này cô chủ nọ, dần dần thuận miệng như vậy, bọn họ chẳng còn ai chịu gọi tên của cô bé.

Cuối cùng làm cô bé mặc định “quỷ nhỏ” là tên mình.

Ba hay bốn tuổi cũng không rõ, nhà ở đâu cũng không biết, lại còn tên là quỷ nhỏ?

Quý Hoàn hừ lạnh một tiếng, nghi ngờ cô nhóc, đang nghĩ hắn bị bệnh nên mới trêu chọc như vậy?!

“Cút ra ngoài.” Nghĩ đặng, hắn lập tức gầm lên một tiếng dứt khoát, song còn chỉ tay ra ngoài sân.

Âm thanh cực đại xuyên thấu lớp màng nhĩ mỏng manh, cô bé giật mình thon thót, cây kẹo mυ'ŧ nhễ nhại nước miếng, rơi xuống sàn nhà.

Máu huyết toàn thân hắn dồn lên đại não, những tia máu bên trong đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên sự đáng sợ, nhìn cô bé.

Cảnh Diệc Y bị khí tức của hắn, doạ cho sợ run cầm cập, hai khoé miệng bình thường vểnh lên, bỗng chốc trùng xuống, giây sau, há miệng khóc rống lên.

Cảnh Diệc Y ôm chặt thỏ bông, khóc đến nước mắt nặng trĩu hai hàng lông mi, cơ thể vô thức run lẩy bẩy.

Hai hàng nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra, chảy xuống miệng, càng nhìn hắn càng cảm thấy ghớm ghiếc.

“Ngậm miệng lại cho ông đây.” Không cần biết cô bé sợ đến mức nào, hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi quát tháo một trận.

Trong đầu hắn không nghĩ nhiều, chỉ muốn cô bé câm nín ngay tức khắc, nên đã đưa tay tóm lấy cần cổ non nớt, bóp nhẹ, nhằm chặn lại tiếng khóc rống chói tai.