“Thế nào?” Người đàn ông đi đi lại lại trong phòng khách, vẻ mặt căng thẳng, lo lắng hỏi.
Nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu của đàn em...
“Ông chủ, vẫn chưa tìm thấy phu nhân.”
Quý Truất nhắm mắt, hít thở một hơi thật sâu, mắng mỏ tên đàn em một trận, “Chưa tìm thấy thì tìm tiếp, tìm đến khi nào ra thì thôi, còn chưa tìm thấy lại dám quay về báo cáo với tôi, tôi nuôi mấy người vô ích sao?”
Người đàn ông mặc bộ vest đen cúi thấp người, gật đầu liên tục, hai chân nhanh chóng lui ra ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ, hắn bất ngờ trợn mắt, hô réo toán loạn, “Ông chủ! Phu nhân về, phu nhân về, nhưng...”
Khuôn mặt Quý Truất vui như mở hội, chạy vụt ra ngoài cửa, lập tức trông thấy phu nhân nhà mình bình an quay về.
Thế nào... trên tay lại ẵm một đứa bé gái, chạc tuổi với Quý An mới mất nhà ông.
“Bích Vân! Em lại đi đâu nữa? Làm anh lo chết đi được.”
Từ sau khi Quý An mất, phu nhân của Quý Truất, cứ mơ mơ tỉnh tỉnh, thơ thơ thẩn thẩn.
Phần lớn đều nghĩ rằng Quý An vẫn còn sống, chỉ cần không trông thấy nó ở trong nhà, cô ấy lại chạy loạn ra ngoài đường, tìm kiếm khắp nơi.
Bệnh tình cứ như vậy mà trôi qua một năm, đến hôm nay, định sẽ đưa cô ra nước ngoài chữa bệnh, đột nhiên cô biến mất khiến ông ta như phát điên lên.
“Ông xã, em tìm thấy con gái rồi, có đáng yêu không?”
Bích Vân ôm chặt Cảnh Diệc Y đang ngoan ngoãn ngậm kẹo mυ'ŧ trong miệng, đi đến ngồi sát bên cạnh Quý Truất.
Vẻ mặt cô hài lòng đến nỗi khiến ông không nỡ tách đứa bé ra.
Bất đắc dĩ, Quý Truất phải đành nhoẻn miệng cười, đưa tay cưng nựng cặp má bánh bao của nhóc con, phụ hoạ với phu nhân nhà mình, “Đáng yêu! Đáng yêu! Quý An nhà ta là đáng yêu nhất!”
Dưới căn phòng khách náo nhiệt, nhưng đâu đó trên cầu thang, bỗng dưng xuất hiện bóng hình của một chàng thiếu niên, dáng dấp cao lớn, khoẻ mạnh, nhìn tổng thể vô cùng anh tuấn.
Những đường nét tinh xảo trên gương mặt lạnh tanh ấy, giống như đã được mài giũa công phu, khí chất lãnh cảm, toả ra sự u ám bức người, lẳng lặng bước xuống.
Bắt gặp một màn giả tạo này, hắn không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Quý Hoàn vừa bước xuống phòng khách, hai mắt Quý Truất tức thì sáng rực, như thể vị cứu tinh của ông đã hạ phàm.
Trong đầu thoáng chốc nảy ra một ý nghĩ, ông ta đứng dậy, tiến đến chỗ Quý Hoàn, thì thầm to nhỏ với hắn.
Hắn không mở miệng lên tiếng, cũng không gật đầu đồng ý, Quý Truất không thèm quan tâm, ông ta quay về chỗ ngồi, giả vờ cao giọng nô đùa với hai người.
“An An ngoan, An An đáng yêu của ba! Anh Hoàn mới đến nhà chúng ta chơi. Anh Hoàn chưa bao giờ bế An An, An An qua cho anh Hoàn ôm một lát, có được không?”
Người phụ nữ tên Bích Vân phản ứng dữ dội.
Cô ấy hoang mang, sợ hãi, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy Cảnh Diệc Y, trừng mắt, lớn tiếng phản đối, “Không được, không cho! Hắn có bệnh, không được phép để con gái lại gần hắn.”
Bầu không khí trong phòng khách tự nhiên trở nên quái dị.
Ánh mắt không hài lòng nhìn chằm chằm người phụ nữ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy ngay tại chỗ, nhất là cái miệng hôi hám kia, dám lớn tiếng kêu hắn bị bệnh?
“Hoàn! Đừng để bụng mấy lời thím nói, thím đang bị bệnh, con đừng chấp cô ấy ha!”
Quý Truất biện giải xong, lại vẫy tay kêu hắn đến, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông ta.
“Bà xã! Không phải đến giờ con gái uống nước cam sao? Anh nhớ, con gái thích uống nước cam em làm nhất. Mau mau dậy làm đi!” Quý Truất sống trong hoàn cảnh này, sớm đã lắm mưu nhiều kế để đối phó với bệnh tình của phu nhân.
Người phụ nữ đột nhiên đứng dậy, tán thành với ý kiến của ông, “Đúng, đúng!”
Vẫn như cũ, trước khi rời đi, cô ấy không quên dặn dò ông, không được phép cho con gái đến gần Quý Hoàn.
Người phụ nữ vừa đi, Quý Truất liền quay sang nói chuyện với hắn, đồng thời dặn dò hắn mấy câu.
“Hoàn! Chú đưa thím ra nước ngoài chữa bệnh, sớm chắc cũng khoảng nửa năm, muộn chắc cũng khoảng hai đến ba năm mới về.” Quý Truất thở dài não nề.
Quý Hoàn không chút biểu cảm, vừa rót nước vừa nghe ông kể lể.
“Căn nhà này, có quá nhiều kỷ niệm về Quý An. Khi nào bán được, con cứ giữ lấy tiền, mua một chỗ mới mà sống.”
“Chăm chỉ học hành, chú tin, sau này con sẽ trở thành người lãnh đạo giỏi hơn chú và ba con. Công ty là của con, lúc nào con đủ tuổi và đủ kinh nghiệm, sẵn sàng dẫn dắt công ty, chú sẽ về hưu.”
Nói xong, ông giao Cảnh Diệc Y cho Quý Hoàn, “Con đưa cô bé này về với bố mẹ của nó, chắc bố mẹ nó đang lo lắng lắm!”
Mọi chuyện kết thúc, Quý Truất vẫy tay, ra hiệu cho y tá đứng đấy, bước vào phòng bếp, tiêm một liều thuốc an thần cho Bích Vân, rồi thầm lặng đưa cô ra nước ngoài chữa bệnh.
Thoáng chốc, mọi người trong nhà đều đi hết, căn biệt thự rộng lớn không còn một bóng người.
Ngoại trừ hắn và cô bé đang ngồi im bặt trong phòng khách.
Quý Hoàn cúi đầu, nhìn cục bông nhỏ vừa trắng vừa mềm.
Cô bé mặc một chiếc váy hồng ngắn đến bắp đùi, ung dung ngồi trên hạ thể hắn, mυ'ŧ kẹo tỉnh bơ, một chút sợ hãi bị người lạ bắt cóc cũng không có.
Hắn khó chịu ra mặt, chau mày nhìn cô bé đến phát chán, rồi lẩm bẩm, “Đồ phiền phức hôi thối!”