Trên đường đến biệt thự ngoại ô.
Cảnh Diệc Y ngồi im ở hàng ghế phía sau, cứ ngây người nhìn chằm chằm về phía trước, ngón cái nhỏ nhắn không ngừng cào cấu chiếc mũi của thỏ bông.
Không biết đi được bao lâu, tài xế đã dừng lại ở bên đường.
Dưới một tòa nhà trung tâm thương mại đông đúc, người đàn ông quay xuống nói với Cảnh Diệc Y, “Cô chủ, tôi đi vệ sinh một lát, cô ở đây chờ tôi, được không?”
Cục bông nhỏ hai mắt to tròn chớp động, gật đầu đồng ý.
Tài xế rời đi trong sự thấp thỏm, chốc chốc lại quay đầu kiểm tra, mãi đến khi khuất sau bức tường mới chịu thôi.
Cảnh Diệc Y ngơ ngác nhìn một vòng rất lâu.
Sau đó cúi đầu, tự mình đơn độc, tâm sự với thỏ bông, “Thỏ bông này! Cậu biết không, mẹ tớ mất bỏ tớ, ba tớ không cần tớ nữa. Lúc nào cũng chỉ yêu thương em trai trong bụng của dì kế thôi. Bây giờ còn bắt tớ đến biệt thự ngoại ô, thật sự, tớ không muốn ở một mình!”
Gương mặt cô bé ủ rũ, thở dài thườn thượt, đột nhiên ra một quyết định táo bạo.
Học theo bạn gấu trong phim hoạt hình, mong bố mẹ có thể chú ý đến, “Vậy tớ sẽ dẫn cậu bỏ nhà đi, có chịu không?”
Nói rồi, Cảnh Diệc Y không nghĩ ngợi, mở cửa một phát ăn ngay, bước xuống cẩn thận, không mang bất cứ thứ gì, chỉ ôm khư khư con thỏ bông trên tay, mon men tiến thẳng về phía trước.
Đôi chân ngắn ngủn đầy đặn, cứ theo con đường vỉa hè, đi mãi đi mãi.
Đến khi mỏi chân, vừa vặn bắt gặp một khu công viên nhỏ, đôi đồng tử đen láy sáng quắc, thân hình nhỏ bé nhanh chóng bước vào bên trong khuôn viên.
Sau khi, tùy tiện chọn một chiếc xích đu lớn, cô bé gắng gượng nhón cao chân trèo lên, ngồi chễm chệ ở trên đấy, nghỉ ngơi bóp chân.
Từ phía xa xa, một người phụ nữ thoạt nhìn trông rất trẻ trung, xinh đẹp, trang phục tao nhã, vẻ ngoài đích thực rất ổn áp, bình thường.
Nhưng gương mặt lại thơ thơ thẩn thẩn, những bước chân hết sức vô định, cái miệng cứ lảm nhảm gọi tên một người, “Quý An! Quý An! Con gái bảo bối của mẹ! Con đang ở đâu?”
Ánh mắt sắc bén, tinh tường của người phụ nữ, bỗng chốc lướt qua bóng lưng nhỏ bé đang cô đơn ngồi trên xích đu, đùa nghịch với thỏ bông, có vẻ như rất giống với đứa con gái mới mất của cô.
Người phụ nữ quýnh quáng chạy đến, không nói không rằng ôm chầm lấy Cảnh Diệc Y vào lòng, gào thét.
“Quý An! Quý An! Bảo bối của mẹ! Bảo bối của mẹ, đừng bỏ mẹ đi, có được không?”
Cục bông nhỏ bị ôm đến nghẹt thở, khuôn mặt non nớt đỏ bừng.
Chợt cảm nhận được người ôm mình cứ khóc lóc không ngừng, siết chặt cơ thể bản thân, giống như sợ sẽ vuột mất.
Không vội bài xích người phụ nữ, giây tiếp theo, bàn tay cỡ nhỏ bắt chước theo động tác vuốt lưng của gấu mẹ, mỗi khi dỗ dành, an ủi gấu con, “Dì ơi! Dì đừng khóc! Con không có bỏ dì.”
Người phụ nữ nghe xong, sụt sùi mũi, vội lau nước mắt, nới lỏng Cảnh Diệc Y, ngắm nhìn, cưng nựng cô bé.
Khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng, hai má phúng phính, căng mịn; đôi đồng tử to tròn, đen bóng như hai hạt nhãn, chính giữa phát ra một tia sáng, ai nhìn cũng muốn cưỡng hôn.
Dáng vẻ của những đứa trẻ tựa tựa như nhau, người phụ nữ không nghi ngờ, vội vàng nhận vơ, “Đúng là Quý An của mẹ, là Quý An của mẹ, con không chết, con vẫn còn sống.”
Cảnh Diệc Y chăm chú quan sát khuôn mặt sưng đỏ, lem nhem nước mắt nước mũi của người phụ nữ, trong lòng cảm thấy, cô này thật đáng thương!
“Dì đừng khóc, khóc sẽ xấu lắm!” Những ngón tay trắng hồng, mũm mĩm đưa lên lau những giọt nước mắt ấm nóng, giọng nói ngọt ngào, rung động lòng người.
“Mẹ không khóc, mẹ không khóc.” Người phụ nữ máy móc lắc đầu, quệt ngang quệt dọc nước mắt, vội vã bồng lấy Cảnh Diệc Y, ôm chặt vào trong lòng, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
“Quý An ngoan, mẹ đưa con về gặp ba, chắc ba con vui lắm!”
Cảnh Diệc Y ngẩn người tại chỗ, “...”