Hắn cũng không làm khó Cố Thanh Ca nữa, lấy thuốc mỡ bôi lên cho y. Trêu chọc đến khi thân thể mỹ nhân run lên, hai tay theo thói quen nắm thật chặt chăn gấm, lúc này Tiêu Thác mới hoàn toàn buông tha. Kéo chăn lại đắp cho hai người, sau đó ôm người vào trong ngực thân mật trò chuyện.
Ngay từ đầu đã biết cho dù có hỏi cũng chưa chắc có câu trả lời. Vậy nên hắn mới tung chiêu, lời càng hạ lưu càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì càng thu hút sự phản bác của Cố Thanh Ca, phản bác xong y mới chợt nhận ra không nên càn quấy với Tiêu Thác như vậy, như này khác gì đúng ý của hắn, vậy nên khôi phục sự im lặng.
Chỉ khi Tiêu Thác nói mấy câu đứng đắn, Cố Thanh Ca mới nghiêm túc đáp lại, giọng nói hơi lạnh lùng nhưng ngữ khí lại rất mềm nhẹ.
Tiêu Thác nhắm mắt lắng nghe, cảm thấy thanh âm của y thật êm tai.
Nhẹ nhàng hôn lên gò má mỹ nhân một cái, miệng liền không giữ cửa: "Thanh âm của ngươi dễ nghe như vậy, về sau nên rên trên giường nhiều hơn nữa."
Cố Thanh Ca trầm mặc.
Đề tài này cứ như vậy kết thúc, màn giường u ám trở nên yên lặng, Tiêu Thác ở sau lưng y rất nhanh đã đi vào giấc ngủ. Hơi thở phả vào gáy Cố Thanh Ca, vừa ấm vừa ngứa.
Cả người cũng bị hắn ôm trọn vào trong ngực.
Không quen lắm.
Nằm trằn trọc một hồi lâu mới ngủ thϊếp đi.
...
Tối hôm sau, Cố Thanh Ca ngồi trên giường đọc sách, Tiêu Thác mãi đến tận khuya mới trở về phòng. Y tự mình hầu hạ hắn thay quần áo, vốn tưởng rằng đã trễ thế này thì có thể an tĩnh ngủ một giấc giống như lần trước. Đến khi lên giường liền bị Tiêu Thác đè xuống đòi làm một lần.
Cố Thanh Ca nằm ở mép giường bị Tiêu Thác thao đến thở dốc liên tục, một ít tóc dài rơi xuống vai ngọc, còn lại đều rơi xuống giường, bị Tiêu Thác cúi người vớt lên một phen, không lâu sau lại bị động tác đâm vào rút ra một cách kịch liệt đâm cho chảy xuống như tơ.
Hai tay Cố Thanh Ca nắm lấy thành giường, đến cả khớp xương cũng hiện lên rõ ràng. Chỉ lo yên lặng chịu đựng, lại không biết rằng bờ vai trần trụi phũ một tầng mồ hôi ướt đẫm của mình tùy ý bị Tiêu Thác tận tình thưởng thức.
Theo từng cú thao hung ác của hắn, xương bả vai khẽ lay động gồ lên như cánh bướm, khiến Tiêu Thác càng muốn đỉnh đến thật sâu thật sâu tàn phá trong cơ thể y.
Nhưng cũng may hắn chỉ làm một lần rồi buông tha. Xong việc lại thân mật ôm người, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
...
Nhoáng cái đã qua ngày thứ ba.
Cố Thanh Ca tuy là nam tử, nhưng theo lý cũng phải về nhà. Y thức dậy từ sáng sớm, rửa mặt xong xuôi sau đó cùng Tiêu Thác dùng bữa sáng, trong suốt bữa ăn cũng không thấy hắn phân phó gì.
Cố Thanh Ca lặng im một lát mới ngập ngừng hỏi Tiêu Thác y có thể ra ngoài không?
Tiêu Thác cười đáp: "Đương nhiên có thể, ta sẽ không trói buộc ngươi như nữ nhân, sau này ngươi cứ tùy ý ra ngoài, không cần phải báo cáo với ta."
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Cố Thanh Ca lúc này mới xác định người này không có ý định cùng y trở về nhà. Gã sai vặt bên cạnh tiến lên khó xử nhắc nhở y chuyện hồi môn, Cố Thanh Ca phân phó vài câu, quyết định tự mình trở về một chuyến.
Quá trình hết sức qua loa đại khái.
Cố phủ có bốn vị công tử. Cố Thanh Ca là con vợ lẽ, bởi vì mẹ đẻ thân phận thấp kém cho nên không được rước vào cửa, y cũng chưa từng được gặp mặt.
Từ nhỏ sống trong phủ đã không được sủng ái, địa vị cũng không thể so sánh với ba huynh đệ khác có mẫu thân. Y chính là một sự tồn tại vô hình không chút bọt sóng.
Chủ yếu chỉ là trở về để thăm một vài vị lão bộc trong tiểu viện của mình.
Giữa chiều về tới phủ, ngay khi y vừa mới ra khỏi tiểu viện liền gặp phải một người.
Cố Thanh Ca sửng sốt.
Đã hơn nửa năm không gặp Dương Tranh, hình như đã gầy đôi chút, trong mắt chứa đầy cảm xúc mãnh liệt cực lực che giấu.