Chờ đến ban đêm, khi chuẩn bị bắt đầu thưởng thức bữa tiệc lớn, lột sạch quần áo mỹ nhân ra, banh rộng cặp chân thon dài. Đến phiên Tiêu Thác nhíu mày.
Ngón tay vừa chạm vào huyệt đạo sưng đỏ hơi hơi co rúm của Cố Thanh Ca, mỹ nhân dưới thân liền run lên, hai chân gắt gao quấn chặt lấy eo Tiêu Thác.
Trầm giọng hỏi: "Buổi sáng ta có phân phó người hầu đưa thuốc tới cho ngươi, ngươi lại không bôi?"
"......" Cố Thanh Ca không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể xấu hổ che mắt lại. Hạ thân bỗng nhiên bị Tiêu Thác cắm vào một ngón tay, làm Cố Thanh Ca đau đớn rên lên một tiếng.
Tiêu Thác di chuyển ngón tay trong tiểu huyệt ấm áp của y: "Đau không?"
"...... Không sao."
"Hừ, nếu không sao, vậy thì tối nay ngươi lại hầu hạ ta ba lần nữa đi."
Cố Thanh Ca cắn răng, yên lặng chịu đựng. Chỉ là khi Tiêu Thác cắm ngón tay thứ hai vào, chân mày y càng lúc càng nhíu chặt, nghiễm nhiên càng thêm khó chịu.
Tiêu Thác nhìn dáng vẻ mỹ nhân bị lăng ngược như vậy, nhướng mày nói: "Không đau, rất thoải mái phải không?"
"..." Cố Thanh Ca nghiêng đầu không nói gì. Hầu kết chậm rãi nhích lên nhích xuống trên chiếc cổ thon dài, nuốt nước miếng cũng gian nan.
Cắm vào ngón tay thứ ba làm kéo căng thịt non của tiểu huyệt đỏ bừng, Tiêu Thác chợt bật cười, ngữ điệu ngả ngớn: "Sau này nếu ngươi không muốn bôi thuốc cũng được, chờ đến khi nào ta chơi nơi này của ngươi tự động chảy nước thì sẽ không bao giờ cần dùng đến thuốc nữa."
Toàn thân Cố Thanh Ca chấn động, tiểu huyệt cũng run rẩy siết chặt.
Cố tình lúc này Tiêu Thác còn kéo căng phần thịt non ướŧ áŧ, chậm rãi thong thả rút ba ngón tay tàn bạo ra, cúi xuống ghé vào tai đối phương thì thầm: "Ngươi biết không, đám danh kỹ ở thanh lâu đó, mỗi người đều bị dạy dỗ đến độ tiểu huyệt tự động chảy nước, có thể chơi cᏂị©Ꮒ suốt cả một đêm, ngươi cũng muốn ta làm ngươi thành như vậy, có phải không?"
"Không..." Cố Thanh Ca run rẩy cự tuyệt, l*иg ngực phập phồng vừa sợ vừa giận.
Đôi mắt đẹp đẽ kia của y tràn ngập hơi nước, rõ ràng nên đáng thương uất ức nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.
Hiếm khi thấy y biểu hiện như vậy, loại ánh mắt này, Tiêu Thác rất thích, hắn dùng bàn tay vừa rồi bị làm ướt đẫm giữ lấy cằm Cố Thanh Ca: "Không phải sao?"
Cố Thanh Ca quay đầu tránh khỏi sự kiềm chế của Tiêu Thác, chậm rãi nói: "Ngươi không cần lại vũ nhục ta."
Vốn tưởng rằng cứ im lặng chịu đựng sẽ tốt, chỉ hy vọng một ngày nào đó Tiêu Thác có thể nhìn ra được y không có gì thú vị.
Tiêu Thác hứng thú nhìn qua đây, đại khái là chờ y ném mặt phản kháng. Cố Thanh Ca tự nhận mình là người hòa khí, không muốn trở thành đối tượng chinh phục tự cho là thanh cao trong mắt Tiêu Thác. Lại không nghĩ, đổi lấy Tiêu Thác lại càng bày trò bắt nạt y.
Tiêu Thác khịt mũi, dáng vẻ Cố Thanh Ca tức giận trong mắt hắn lại cực kỳ đẹp: "Ta vũ nhục ngươi sao? Bảo bối, ta đây rõ ràng là yêu ngươi, đau lòng ngươi..."
Hắn một phen bắt được cánh tay Cố Thanh Ca, kéo mỹ nhân đang tức giận vào trong ngực mình, hạ lưu nói: "Cho dù là muốn làm tiểu huyệt của ngươi đến chảy nước, cũng là vì để ngươi sau này thoải mái hơn thôi."
"Ngươi... Mặt dày vô sỉ!" Ngữ khí Cố Thanh Ca bộc phát.
"Hiện tại ngươi mới biết sao? Ở trước mặt ngươi, ta chỉ muốn càng thêm vô sỉ mới có thể nhìn thấy một mặt dâʍ đãиɠ của Vương phi đấy."
"..." Cố Thanh Ca mở to hai mắt, khϊếp sợ trân trân nhìn hắn.
"Sao lại không nói gì?"
Cố Thanh Ca quay đầu lại, hờ hững nói: "Không nên nói chuyện với ngươi."
"Vì sao không nên nói chuyện với ta?"
"... Không có khả năng nói qua được ngươi."
Tiêu Thác sửng sốt vài giây, sau đó cười to một trận.
Dáng vẻ nghiêm túc cau mày kia của Cố Thanh Ca giống như là đang cam chịu số phận vậy. Điểm tức giận lúc nãy vì y không chịu bôi thuốc cũng đã tiêu tan. Nghĩ đến mới cưới y một ngày một đêm còn chưa nói được hai câu, không ngờ tới Vương phi của hắn nói chuyện lại đáng yêu như vậy.