Bổn Vương Muốn Thân Không Cần Tâm

Chương 6: Là ta

Tiểu vương gia Tiêu Thác chính là thân đệ của đương kim Thánh Thượng, huynh đệ kém nhau mười lăm tuổi nên được hoàng đế hết mực sủng ái, từ nhỏ đã ném cho mấy vị danh sư nổi tiếng dạy dỗ. Tuy tính cách rất hỗn đản nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hắn quả thật văn võ song toàn tuấn tú lịch sự. Mười bảy tuổi dẫn binh xông pha chiến trường, hiện tại nắm trong tay ba mươi vạn binh mã, là Tề Nam Vương mà cả thiên hạ đều ngưỡng mộ...

Cho nên võ công cũng không hề kém cỏi.

Sáng sớm tinh mơ, Cố Thanh Ca mò mẫm bò dậy, lặng lẽ xuống giường thay quần áo, hắn đều biết hết thảy.

Nhìn người nọ thống khổ khom lưng nhặt áσ ɭóŧ dưới mặt đất, giữa chừng cơ thể thoáng cứng đờ tạm dừng một lát, chỗ tư mật dưới hạ thân thế nhưng lại chậm rãi chảy xuống từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt, dọc theo bắp chân thon dài thẳng tắp chảy xuống tới mắt cá chân, nhỏ giọt trên mặt đất.

Toàn thân Cố Thanh Ca khẽ run lên, ngón tay nắm chặt lấy giá gỗ một lúc lâu mới qua được trải nghiệm đáng xấu hổ này, phục hồi tinh thần trở lại. Sau đó y cúi xuống lấy khăn lông trên giá rửa mặt để lau đi vết bẩn trên đùi. Đơn giản thu dọn sạch sẽ xong xuôi mới tiếp tục thay quần áo, đem cơ thể đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙© cẩn thận giấu thật kín.

Tiêu Thác giật giật khóe môi, dáng vẻ giống như bị hắn ức hϊếp thê thảm lắm vậy?

Hắn còn có thể bắt nạt thê thảm hơn nữa đấy.

Cố Thanh Ca vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Thác đang chống tay, nằm nghiêng trên giường mỉm cười nhìn y, hiển nhiên màn xấu hổ chật vật lúc nãy đều rơi vào trong mắt hắn, bị hắn đem ra đùa giỡn. Nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, nhớ lại thân phận hiện giờ của mình bèn lãnh đạm nói: "Vương gia nên đứng dậy rồi?"

Ngay cả thanh âm cũng lạnh lùng như người.

Tiêu Thác hướng y vươn tay: "Ngươi lại đây."

Cố Thanh Ca do dự một chút, chậm rãi đi tới, bị Tiêu Thác nắm tay kéo vào trong lòng ngực. Lúc này hắn đã ngồi dậy, ôm Cố Thanh Ca thân thiết hỏi: "Dậy sớm như vậy, đêm qua ngủ có ngon không?"

"Vâng."

"Vâng là có ý tứ gì?" Tiêu Thác nhướng mày, nhéo nhéo cằm đối phương bắt y ngẩng đầu lên nhìn mình.

Cố Thanh Ca không thích động tác ngả ngớn này của hắn, nghiêng đầu né qua, lẳng lặng đáp: "Ngủ cũng tạm được."

Tiêu Thác cũng không nản chí, tiếp tục sờ vào vạt áo Cố Thanh Ca, lòng bàn tay to lớn ấm áp lập tức bao lấy khối thịt nhô lên trên ngực, nhẹ nhàng xoa nắn vân vê đầu nhũ mềm mềm, trong miệng lại hạ lưu hỏi: "Vậy nơi này của ngươi, tối hôm qua bị ta cắn vài cái... Còn đau không?"

"......" Cố Thanh Ca toàn thân cứng ngắc, bắt lấy cổ tay Tiêu Thác, sắc mặt tái nhợt nói: "Vương gia, trời đã sáng rồi."

"Còn đau phải không?" Tiêu Thác ánh mắt nóng rực, cố chấp không bỏ.

Hai bên giằng co.

Cuối cùng Cố Thanh Ca đành bại trận.

Ẩn nhẫn đáp: "Không đau nữa."

Tiêu Thác cười gật đầu, hôn một cái lên má Cố Thanh Ca: "Nếu không đau nữa, vậy ta lại cắn thêm một chút thì sao?"

Vẻ mặt Cố Thanh Ca tràn đầy không thể tin được, phảng phất như chưa bao giờ gặp qua một người nào mặt dày vô sỉ đến thế! Cơ thể ở trong ngực hắn càng thêm cứng đờ.

"Ha ha ha... Không trêu ngươi nữa." Tiêu Thác vỗ lên mông Cố Thanh Ca một cái, "Đứng lên đi."

Đau đớn trên mông lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Thanh Ca lần nữa, y nhịn không được sắc mặt biến hóa, nhanh chóng ra ngoài gọi người hầu canh giữ ở ngoài cửa vào hầu hạ rửa mặt.

Mãi đến khi ngồi trong sảnh dùng bữa, trên mông dường như vẫn còn một chút đau đớn không thể giải thích được, khiến Cố Thanh Ca phải chịu tra tấn hết cả một buổi sáng.

Đơn giản dùng xong bữa sáng, tâm tư của Tiêu Thác nhanh chóng bị công vụ bận rộn cuốn đi, liền đi vào thư phòng. Hắn tuy rằng hỗn đản lại ham chơi, nhưng gánh nặng mang trên vai lại không có một cái nào gọi là nhẹ nhàng. Hắn có đất phong ở Tề Nam, binh mã cũng ở phía nam, mặc dù mấy năm gần đây không có chiến sự, nhưng hầu như quanh năm hắn đều không có ở trong thành.

Vốn dĩ hắn cưới một nam tức phụ không thể sinh dưỡng đặt ở kinh thành, thật sự chỉ là tìm hoan mua vui mà thôi. Lúc trước đột nhiên vừa nhìn thấy Cố Thanh Ca liền cảm thấy một mỹ nhân lạnh lùng như vậy không thể là hoa dại cỏ dại ven đường, muốn thượng là thượng. Mà cần phải quang minh chính đại cưới vào cửa, cho y một danh hiệu thật long trọng và những đãi ngộ đặc biệt... Sau đó đến tối lại cùng hắn làm những chuyện giống như làm với mấy kỹ tử ở thanh lâu đó, như vậy mới đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cho nên hắn mới xin chiếu chỉ cưới Cố Thanh Ca, tối hôm qua cũng đã được "ăn" no nê, tiểu vương gia Tiêu Thác cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lấy xiên tre xỉa xỉa răng mới có thể biểu đạt sự đắc ý của hắn. Nhưng ăn cũng đã ăn qua, hứng thú của hắn đối với Cố Thanh Ca chỉ dừng lại ở đó. Lên giường xong xuôi thì hắn cũng lười phí thời gian với đối phương. Ngay ngày tân hôn đầu tiên liền vội vàng dùng xong ngọ thiện rồi ra khỏi phủ.

Cố Thanh Ca không có việc gì để làm, chỉ có thể lấy sách mà mình mang theo đem ra đọc. Lần đầu y tới vương phủ, cái gì cũng không quen thuộc, cũng không thích đi loanh quanh tìm hiểu, cuộc sống như vậy không khác gì cuộc sống của y ở trong Cố phủ. Ngồi ngốc một mình, đọc sách một mình, tịch mịch cô đơn. Nhưng cùng lắm chỉ là thiếu đi một số người thân quen bên cạnh, cũng mất đi một chút tự do mà thôi.

Giờ nghỉ trưa, y nằm dài trên ghế dài đọc sách, chỗ tư mật bên dưới hạ thân vẫn còn hơi đau, nhưng cảm giác đó không sánh được với mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu y. Tuy y là một người đặt nặng đầu óc nhưng lại hy vọng mình có thể thông suốt cởi mở, buộc bản thân phải đọc sách để dập tắt những suy nghĩ linh tinh này.

Đại khái đêm qua bị lăn qua lăn lại rất mệt, mới đọc chưa đến hai trang đã ngủ thϊếp đi.

Một giấc này ngủ cho đến tận trời tối.

Y chợt bừng tỉnh. Giơ tay bắt được bàn tay đang sờ trên ngực mình, hai mắt sắc bén mở ra.

Tiêu Thác trong bóng tối nhìn thấy mỹ nhân lạnh lùng như vậy, hai mắt phát sáng, cười khanh khách nói: "Là ta."

Cố Thanh Ca ngủ đến mơ màng, sững sờ một lát mới phản ứng lại thân phận hiện tại của mình, bàn tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay Tiêu Thác, không muốn để hắn tiếp tục tác loạn.

Tiêu Thác mặt dày nắm lại tay Cố Thanh Ca, cuộn chặt tay đem bàn tay nhỏ nhắn của y bao bọc trong lòng bàn tay mình: "Đêm qua mệt lắm sao? Ngủ đến tận bây giờ?"

Cố Thanh Ca xấu hổ không nói gì.

Tiêu Thác ôm lấy vai y đặt người ngồi trong lòng mình, vén tóc mai cùng vài sợi tóc loạn xạ ra đằng sau, cắn nhẹ lên vành tai y một cái rồi nói nhỏ: "Vậy ngươi ngủ ngon chưa, đêm nay..."

Những lời còn lại đều biến mất sau vành tai đỏ ửng của Cố Thanh Ca. Cố tình trên mặt người này vẫn là một bộ hơi hơi nhíu mày đoan trang.

Tiêu Thác chỉ hận không thể mau mau lại đến tối, đem người lột sạch quần áo tận tình khi dễ.