Bổn Vương Muốn Thân Không Cần Tâm

Chương 5: Thoải mái không?

Vừa mới dứt lời liền cảm giác được tiểu huyệt lại là một trận co rút xoắn chặt.

Đột ngột không kịp phòng bị thiếu chút nữa đã làm Tiêu Thác bị kẹp đến tước vũ khí đầu hàng. Để giảm bớt kɧoáı ©ảʍ tê dại nơi xương cụt, Tiêu Thác liền đỉnh vào tiểu huyệt, lại càng đâm sâu vào một chút: "Sao lại hưng phấn như vậy? Là ta vừa mới nói gì đó mà ngươi thực tán đồng? Hay là nói ngươi... Dâʍ đãиɠ?"

Lại một lần nữa siết chặt! Phản ứng sinh lý không thể khống chế làm Cố Thanh Ca xấu hổ đến mức chỉ có thể nghiêng đầu nhắm mắt lại, không dám đối mặt. Y thật sự không chịu nổi mấy lời ái muội xấu hổ mà Tiêu Thác thì thầm bên tai, nhưng cố tình điểm này tựa hồ như... đã bị hắn phát hiện.

Đại hỗn đản Tiêu Thác đương nhiên sẽ không bỏ qua, có điều nhất thời cũng không vội lợi dụng điểm này để đùa bỡn. Hai tay giữ lấy đầu gối Cố Thanh Ca, linh hoạt nâng vòng eo mềm dẻo của y lên, sau đó lại bắt đầu một trận đâm vào rút ra, lần này mỗi lần hắn đều dùng sức đâm vào thật sâu, nghiền ép điểm mẫn cảm, còn ma sát một vòng tròn. Động tác trên tay cũng không ngừng di chuyển, một ngón tay chặn đỉnh côn ŧᏂịŧ của Cố Thanh Ca, chậm rãi vuốt ve cán thịt.

Thẳng đến khi làm Cố Thanh Ca không chịu được nữa, toàn thân mềm nhũn vô lực nhưng bắp đùi lại căng chặt, gót chân khó nhịn cọ qua cọ lại chăn bông đỏ thẫm bên dưới. Như hận không thể thoát khỏi kiềm chế của Tiêu Thác, nhưng lại bị kɧoáı ©ảʍ giày vò bất lực. Cuối cùng, trong một lần kịch liệt đâm vào rút ra, công tắc kiềm chế rốt cuộc bị phá mở. Y hét lên "A..." một tiếng, cả người run run rồi bắn ra.

Tiêu Thác cũng cùng lúc bắn từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm của mình vào sâu trong cơ thể Cố Thanh Ca.

......

Cả hai nằm thở hổn hển trên giường. Tiêu Thác vuốt ve ngực Cố Thanh Ca, lại hôn nhẹ lên dấu hôn mà hắn để lại trên xương quai xanh của y.

Cố Thanh Ca nghiêng đầu hơi tránh đi, không ít sợi tóc mảnh dài dính chặt vào má và cổ đầy mồ hôi, sợi tóc bị Tiêu Thác dùng đầu ngón tay gạt đi, trên cổ lại tiếp tục mà một chuỗi nụ hôn ngứa ngáy.

"Thoải mái không?"

"......"

Tiêu Thác cười khẽ, giọng nói trầm thấp đầy lười nhác mang theo sự thỏa mãn sau khi được "ăn no". Hắn lật người Cố Thanh Ca lại, ngực dán vào bờ lưng trắng nõn của mỹ nhân, hai tay ôm lấy người y thuận tiện cũng đem côn ŧᏂịŧ vừa mềm xuống của mình nhét vào lại miệng huyệt còn đang khép mở kia. Nhưng chỉ vừa mới căng kẽ mông ra, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c liền từ trong cái miệng nhỏ đỏ bừng đáng thương chảy xuống, thấm ướt háng Cố Thanh Ca, còn làm bẩn chăm gấm tân hôn đỏ rực bên dưới.

Cố Thanh Ca đương nhiên cảm giác được, hai tay xấu hổ nắm chặt lấy chăn bông, nhắm mắt giả chết.

Tiêu Thác càng bật cười to hơn. Cắn cắn bờ vai trần trụi của mỹ nhân, khi thì hôn nhẹ, khi thì mυ'ŧ thật mạnh để lại một dấu răng đỏ nhạt trên da thịt y một cách biếи ŧɦái.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vừa tiến vào tiểu huyệt mềm mại ấm áp của Cố Thanh Ca liền gấp gáp không đợi được mà đỉnh vào tận cùng. Toàn thân đối phương bị trêu chọc đến run rẩy, cơ thể sau khi cao trào vẫn còn rất mẫn cảm, lỗ huyệt kịch liệt co rút khóa chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Tiêu Thác.

Tiêu Thác được hầu hạ đến tinh thần dâng trào, cánh tay chống xuống ôm trọn lấy người dưới thân, lại bắt đầu một cuộc mây mưa thứ hai.

......

Về phần kết thúc như thế nào, Cố Thanh Ca hoàn toàn mơ hồ. Tiêu Thác muốn y bao nhiêu lần cũng không rõ. Y chỉ có thể tận lực không phát ra tiếng, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ vô cùng dữ dội đến hoa mắt ù tai.

Tiêu Thác đem người ôm ngồi trong lòng ngực, lại tiếp tục muốn y theo tư thế từ dưới lên một lần cuối cùng. Hôn lên đầu nhũ mềm mại sưng đỏ trước ngực, cười trêu y dâʍ đãиɠ, tiểu huyệt kia lại càng run rẩy co rút kẹp chặt lại.

Tiêu Thác tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra, sau hơn trăm cú thao đến tận cùng mới chịu giải phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙, ôm lấy mỹ nhân run rẩy xuất tinh toàn bộ vào sâu trong cơ thể y.

Nghe tiếng mỹ nhân rêи ɾỉ không chịu nổi, giọng mũi dường như còn mang theo một tia khóc nức nở. Hắn cảm thấy vô cùng mỹ mãn, rốt cuộc cũng chịu buông tha.

Cố Thanh Ca cuộn tròn cơ thể nằm nghiêng trên giường, tiểu huyệt bên dưới bị chà đạp đến mức không khép lại nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi từng luồng trắng đυ.c dày đậm chảy ra dọc theo kẽ mông. Toàn thân từ trên xuống dưới không còn một chỗ nào bình thường, đầy dấu vết đỏ đỏ hồng hồng, không phải dấu hôn thì chính là dấu răng. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua màn giường tân hôn thành một màu đỏ sậm, làm dáng vẻ chật vật này của y bị Tiêu Thác nhìn thấy một cách rõ ràng, nhịn không được giơ tay che hai mắt lại, trốn vào trong bóng tối, mệt mỏi đến độ không thể nhúc nhích nổi.

Tiêu Thác kéo chăn trên giường đắp cho y, không trêu chọc nữa, trở mình ngủ thϊếp đi.