Bổn Vương Muốn Thân Không Cần Tâm

Chương 9: Vở kịch hay

Dương Tranh nhìn người trước mặt một chút cũng không thay đổi, nhưng lại trở nên không thể chạm tới. Không chỉ có ánh mắt, mà cả l*иg ngực của hắn đều mãnh liệt quay cuồng, tràn đầy hối hận cùng đau đớn! Hắn chỉ ra ngoài nửa năm, người năm xưa đặt trên đầu quả tim của mình ngày nào khi trở về lại là ngày thành hôn của y, cứ như vậy hoang đường trở thành nam thê của Vương gia!

Cố Thanh Ca khi còn nhỏ thường bị nhị ca nghịch ngợm của mình bắt nạt. Có một lần còn bị bắt mặc nữ trang, cũng chính lúc đó gặp được người bạn thân Dương Tranh mà đại ca mang về.

Dương Tranh vừa nhìn thấy tiểu mỹ nhân bị khi dễ đôi mắt hồng hồng, đáng thương hề hề, tinh thần trọng nghĩa bạo phát liền giáo huấn cố nhị công tử một hồi.

Sau đó, nội tâm Dương tiểu tướng quân lâm vào vui mừng không thể kiểm soát, đuổi theo Cố Thanh Ca muội muội muốn bắt chuyện. Cố Thanh Ca đổi về nam trang, lời lẽ chính đáng thẳng thắn nói cho hắn biết y là nam, Dương tiểu tướng quân cũng cảm thấy Cố muội muội nữ giả nam trang thật là đẹp.

Lớn lên đương nhiên đã hiểu chuyện hơn, nhưng sự yêu thích của hắn đối với Cố Thanh Ca cũng không hề thay đổi. Tính tình Cố Thanh Ca lạnh lùng, rất ít bạn bè, Dương Tranh là người rộng rãi hào phóng, lại hàng năm ra ngoài thăm thú, khi trở về rất thích đến kể cho Cố Thanh Ca nghe những gì mắt thấy tai nghe bên ngoài kinh thành. Cố Thanh Ca bị vây ở trong tiểu viện nho nhỏ của Cố phủ, mỗi khi nghe hắn kể chuyện đều nảy sinh lòng hâm mộ.

Bất tri bất giác liền trở nên thân cận với Dương Tranh. Cho đến hơn nửa năm trước, Dương Tranh lại muốn ra ngoài, tình cảm sâu đậm không thể che giấu được nữa, hắn liền thổ lộ lòng mình với Cố Thanh Ca, nói rằng sau này muốn đưa y cùng nhau đi thăm thú mọi phong cảnh bên ngoài.

Nhưng lại bị Cố Thanh Ca cự tuyệt.

Lúc ấy còn nói cái gì? "Ngươi và ta đều là nam tử..."

Nhưng chỉ chớp mắt, Cố Thanh Ca liền cùng Tiêu Thác cũng là nam tử kết thành phu thê.

"Thanh Ca, ta biết chuyện này không thể trách ngươi, Vương gia cầu bệ hạ ban chỉ cầu hôn, ngươi cũng không thể làm gì được."

Cố Thanh Ca né tránh ánh mắt u oán kia, lắp bắp: "Ta..."

Dương Tranh gắt gao nhìn kỹ mặt y, lại nhìn thấy vết đỏ khó có thể che giấu trên cổ Cố Thanh Ca, thống khổ trong mắt càng sâu: "Vương gia hắn... Có phải đối xử với ngươi không tốt không?... Hắn dùng vũ lực với ngươi?"

Cố Thanh Ca không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành ngẩng đầu nhìn Dương Tranh nghiêm túc nói: "Dương đại ca, đây là chuyện của ta."

"... Sao lại chỉ là chuyện của ngươi? Ngươi đã quên những lời ta nói với ngươi trước khi rời đi rồi sao, tâm ý của ta đối với ngươi..."

Cố Thanh Ca xấu hổ nhíu mày.

Dương Tranh nói tiếp: "Ta biết ngươi vẫn luôn rất muốn đi xem phong cảnh bên ngoài, lần này trở về trong quân muốn chiêu mộ quân y, ta còn muốn cùng ngươi đi thuyết phục Cố đại nhân, bằng bản lĩnh của ngươi nhất định có thể thi đậu, đến lúc đó mang ngươi tùy quân ra ngoài là có thể cùng nhau ngắm nhìn mọi phong cảnh phương bắc."

Cố Thanh Ca không muốn hắn càng nói càng mất bình tĩnh, vừa định cắt ngang.

Một đạo giọng nam liền xen vào.

"Nói cái gì nghe hay vậy, cũng nói cho bổn vương nghe một chút?"

Đi bên cạnh Tiêu Thác là nhạc phụ Cố đại nhân, phía sau còn có ba bốn gia phó mặc thanh y. Băng qua hành lang, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất hiện ở cửa tiểu viện.

Vừa vặn chặt đứt một màn suy tính về tương lai của đôi "khổ mệnh uyên ương" này.

Tiêu Thác thực vui vẻ.

Loại vui vẻ này giống như xem một vở kịch hay, hắn diễn một màn ác bá, cắt ngang đôi uyên ương mệnh khổ tình thâm như biển, kɧoáı ©ảʍ phá hư làm hắn toàn thân thoải mái.

Ngoại trừ vui vẻ, lại ẩn ẩn có chút không thoải mái. Tiêu Thác đem việc này quy cho du͙© vọиɠ chiếm hữu bình thường của nam nhân quấy phá, chờ lát nữa chỉ cần trở về hảo hảo khi dễ Cố Thanh Ca một hồi là ổn.

Hắn đi lên phía trước, mặt dày vô sỉ ôm lấy eo Cố Thanh Ca, cười khanh khách nhìn đối phương: "Ta hôm nay công vụ bận rộn, vừa hồi phủ liền nghe hạ nhân bẩm báo ngươi thế nhưng lại một mình hồi môn, ta liền vội vàng đến đây đón ngươi, Thanh Ca đừng tức giận."

Nói xong còn nắm lấy tay y, làm trò trước mặt nhiều người đặt một nụ hôn lên tay Cố Thanh Ca.

Cố Thanh Ca quả thực muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui xuống. Phụ thân còn đang đứng ở bên cạnh, sau này y làm sao còn có thể đối mặt với người đây.

Dương Tranh nhìn một màn này càng đỏ mắt hơn.

Tiêu Thác không muốn làm khó Dương Tranh quá mức, hàn huyên qua lại đôi ba câu liền cho hắn đi. Sau đó mang theo Cố Thanh Ca cùng người Cố gia ăn bữa tối.