Ban đêm, Chu Bạch nằm trên giường.
Ngoài phòng truyền đến từng đợt tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Chu Bạch không để ý tới, tiếp tục nằm ở trên giường cố gắng làm cho mình đi vào giấc ngủ.
Hôm nay là đêm đầu tiên trong thế giới quái đàm.
Hắn đã có hai quy tắc, nhưng thông tin vẫn còn quá ít.
Điều quan trọng nhất là đến nay vẫn chưa có thông tin về cách qua cửa ải này.
Đợi đủ ngày để có thể qua?
Tìm được nơi được chỉ định?
Hoặc là đi hết nội dung vở kịch?
Trong đầu Chu Bạch cân nhắc mọi khả năng.
Có vẻ như nhiệm vụ đầu tiên của ngày mai là thu thập thông tin.
Bên ngoài, tiếng khóc của đứa bé đã ngừng.
Thay vào đó là tiếng gõ cửa hết lần này đến lần khác.
Chu Bạch nhớ rõ nội dung quy tắc, nên hắn vẫn không có để ý tới.
Trong thế giới quái đàm, điều quan trọng nhất là bạn phải giữ cho đầu óc minh mẫn.
Vì vậy hắn phải ngủ đủ giấc.
Không lâu sau, hắn chìm vào giấc ngủ.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có chút câm nín khi nhìn thấy hắn ngủ yên bình như vậy.
[Không nghe thấy âm thanh bên ngoài sao? Như này mà cũng có thể ngủ được?]
[Ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất, Chu Bạch lại dám ngủ?]
[Cậu xem Pete của nước Mỹ bây giờ còn đang nghiên cứu quy tắc đó.]
[Người khác đều tập trung như vậy, anh làm sao lại không biết xấu hổ mà nằm thẳng cẳng như thế?]
Chu Bạch có một ưu điểm, đó là dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Ngay cả trong một môi trường mới đáng sợ như vậy, hắn vẫn có thể ngủ ngon lành.
Mãi đến khi trời sáng, nghe thấy tiếng vợ hắn mới mở mắt ra.
“Chồng ơi, dậy đi, em làm bữa sáng cho anh này.”
Hắn lấy điện thoại ra xem giờ trước.
9 giờ 5 phút.
Sau khi Chu Bạch nhìn thấy thời gian này, tất cả cơn buồn ngủ đều bay sạch.
Hắn không trả lời, cảnh giác ngồi dậy trên giường.
“Chồng à, sao không trả lời em, anh còn đang ngủ à?”
Cô cao giọng, giống như lo lắng người trong phòng không nghe thấy.
“Chồng à, anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ.”
Tiếng gõ cửa kịch liệt từ bên ngoài truyền đến.
Tiếng gõ cửa càng ngày càng dữ dội, thậm chí biến thành tiếng đập cửa.
Khán giả nhìn thấy hình ảnh này, toàn bộ đều căng thẳng.
[Người bên ngoài là vợ à?]
[Theo quy tắc B, điều thứ hai, cô ta hẳn là không phải.]
[Nhưng lỡ như cái này là sai thì sao?]
[Thật đáng sợ, nếu cô ta vào được thì chuyện gì sẽ xảy ra?]
Trong phòng phát sóng trực tiếp của nước Mỹ, Pete đã cố gắng hết sức để phân tích các quy tắc cả đêm và chỉ mới ngủ khi trời gần sáng.
Vợ hắn đến đánh thức hắn dậy.
Hắn mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
Sau đó, phòng phát sóng trực tiếp của nước Mỹ chìm trong bóng tối.
Khán giả của nước Đại Hạ đã xem chương trình phát sóng trực tiếp ở nước Mỹ trở về cảm thấy may mắn là Chu Bạch đủ cảnh giác.
[Cười chết tôi rồi, Pete của nước Mỹ vất vả thật vô ích.]
[Kiểu như tôi đã chuẩn bị cho kỳ thi cả đêm, nhưng tôi lại tạch ngay câu hỏi đầu tiên.]
[Vì sự ngu dốt của bản thân tối hôm qua, xin lỗi Chu Bạch.]
Giọng nói của người phụ nữ bên ngoài, cũng như tiếng gõ cửa mãi đến một giờ sau mới dừng lại.
Thấy không có âm thanh, Chu Bạch mở cửa phòng làm việc.
Ngoài phòng không có bóng dáng của vợ.
Bố vẫn đang ngồi trên ghế sofa xem TV, trong khi mẹ đang bận rộn trong bếp.
Cả hai đều rất bình tĩnh, như thể họ không nghe thấy âm thanh bên ngoài phòng làm việc vừa rồi.
Con chó đen đang nằm trong góc, rất gầy và dường như không có sức lực.
Nhìn thấy Chu Bạch đi ra, nó không vẫy đuôi nhiệt tình chào đón giống như những con chó bình thường.
Nó trông quá yên tĩnh, ngược lại thoạt nhìn càng giống một người già lớn tuổi.
"Suốt ngày chỉ biết ở trong phòng làm việc. Không phải ngủ, thì là viết những bài báo vớ vẩn. Hơn một tuần rồi, con cũng không về phòng mình ngủ, như vậy thì đến khi nào mẹ mới có thể ôm cháu trai?”