Câu Chuyện Về Các Quy Tắc Kỳ Lạ (Quái Đàm)

Chương 4.2: Chợ rau không bán thịt heo

Mẹ nhìn thấy Chu Bạch là bắt đầu cằn nhằn.

Nghe được những lời này, Chu Bạch thật sự là cảm thấy đầu to như cái đấu.

Quả nhiên kết hôn xong sẽ bị hối thúc sinh con.

Hắn cảm khái mình còn trẻ tuổi mà, vì sao phải trải qua những chuyện này?

Tuy mẹ cằn nhằn, nhưng vẫn bưng lên cho Chu Bạch một bát cháo hoa cùng mấy món ăn kem.

Thấy vậy, khán giả lại bắt đầu lo lắng.

[Đừng ăn, tôi cảm thấy bà mẹ rất có vấn đề.]

[Đúng đúng đúng! Chu Bạch đừng để ý tới bà ta!]

[Bà ấy vừa mới tích cực thúc giục Chu Bạch ngủ cùng với vợ, tôi cảm giác có cạm bẫy.]

Mà các chuyên gia của tổ phân tích cũng khẩn trương cao độ.

[Danh tính của bố và mẹ đều rất khả nghi.]

[Quan hệ vợ chồng bọn họ bây giờ, mẹ nói như vậy cũng coi như hợp lý.]

[So với mẹ, sự trầm mặc của bố càng thêm kỳ quái.]

Mà hình ảnh bên trong phòng phát sóng trực tiếp, Chu Bạch giống như bọn họ dự đoán đã ngồi vào trên bàn và bắt đầu ăn điểm tâm.

Nhìn thấy Chu Bạch không có việc gì, các chuyên gia cũng càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.

Chu Bạch ăn cháo hoa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua vị trí của bố.

Đáp ứng yêu cầu của vợ không sao.

Đáp ứng yêu cầu của mẹ cũng không sao.

Điểm đáng ngờ lớn nhất là ở bố.

Nhưng bây giờ còn chưa tới lúc vạch trần chuyện này.

Nhiệm vụ hàng đầu của Chu Bạch vẫn là phải biết phương pháp qua ải.

Mẹ vừa bận rộn trong bếp, vừa không ngừng phàn nàn.

"Bây giờ ngay cả một con chó cũng kén ăn, thức ăn cho chó cũng không ăn. Không ăn thì không ăn. Sớm muộn gì cũng có một ngày chết đói, lúc đó tao ném ra ngoài thùng rác.”

Chu Bạch bị lời nói của mẹ thu hút sự chú ý. Hắn nhìn về phía con chó đen trong góc.

Bên cạnh con chó đen là một bát thức ăn cho chó.

Một cái bát lớn đầy ắp và trông như thể nó chưa hề được động đến.

Hóa ra nó không có tinh thần vì quá đói.

Chu Bạch cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, liền hỏi. "Từ khi nào con chó đen không ăn thức ăn cho chó vậy mẹ?"

Mẹ hắn cẩn thận suy nghĩ lại.

“Khoảng một tuần rồi.”

Cũng một tuần?

Đó là khoảng thời gian hắn ngủ riêng phòng với vợ.

Có mối liên hệ nào ở đây không?

Chu Bạch âm thầm ghi nhớ điểm nghi hoặc này ở trong lòng, sau đó vùi đầu vào ăn.

Sau khi cơm nước xong, Chu Bạch ngồi vào trên sô pha đơn ở phòng khách.

Vừa ngẩng đầu là có thể vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của ba.

Trên mặt của ông ấy không hề có chút huyết sắc nào, tóc gần như đã bạc trắng.

Chu Bạch chỉ nhìn ông ấy một cái rồi dời mắt đi.

Mẹ đang dọn dẹp bát đũa trong bếp.

Chu Bạch ngồi trên sô pha xem ti vi.

Sau khi thu dọn xong, mẹ xách túi xách của bà ra.

"Mẹ có hẹn với dì Vương hàng xóm, tối nay mới về. Trong tủ lạnh có món thịt kho tàu con thích ăn, con hâm nóng lại một chút là có thể ăn.”

Thịt kho tàu?

Quy tắc B, Điều 4.

Chợ rau không bán thịt heo.

Chu Bạch nhíu mày.

"Mẹ mua thịt heo ở chợ rau à?"

Mẹ sốt ruột ra cửa, vừa mang giày vừa trả lời.

"Không phải, miếng thịt heo này là dì Vương hàng xóm cho. Được rồi, không nói với con nữa, mẹ đang vội ra ngoài.”

Chu Bạch nghe xong lời của mẹ, trong lòng có cảm giác quái dị nói không nên lời.

Nhưng trước khi hắn có thời gian để nắm bắt những suy nghĩ lóe lên trong đầu, mẹ đã xách túi sốt ruột đi ra khỏi nhà.

Căn nhà yên tĩnh trở lại.

Chỉ thỉnh thoảng trên ti vi phát ra một tràng tiếng cười đột ngột, vang vọng trong phòng.

Chu Bạch ngẩng đầu nhìn bố.

Mà bố cũng vừa vặn nhìn về phía hắn.

Hơn nữa còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Hiện tại trong nhà cũng chỉ còn lại có Chu Bạch, bố, và một con chó màu đen.