Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 13.2

Có vẻ rất tức giận, Thời Bất Phàm bị dọa luôn.

Chân Nguyên Bạch phát giận xong, lại học hằn bỏ thêm một câu.

"Cậu mà còn nói chuyện với tôi thì cậu chính là con chó nhỏ."

Thời Bất Phàm không nói gì nữa.

Chân Nguyên Bạch cảm thấy mình uy hϊếp có hiệu quả rồi, duỗi tay kéo chăn, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn.

Ngày hôm sau 6 giờ rưỡi, Chân Nguyên Bạch thức dậy sớm hơn đồng hồ báo thức hai phút, phát hiện mình đang nằm dang tay dang chân trên giường, Thời Bất Phàm vẫn đang ngủ, nhưng cơ thể sắp rơi khỏi giường đến nơi, một đôi chân đã thả xuống bên giường.

Lúc này đồng hồ báo thức của Chân Nguyên Bạch reo lên, Thời Bất Phàm bị làm cho tỉnh giấc, hắn xoa xoa hai mắt, ôm chăn xoay người muốn trốn khỏi âm thanh báo thức, lại lập tức lăn từ trên giường xuống đất, hắn lập tức tỉnh cả ngủ.

Khủng long Chân đã nhanh chóng sửa dáng ngủ dang rộng tay chân của mình, tiếp tục nằm trong góc giường, liếc nhìn chăn gối lộn xộn, nói với Thời Bất Phàm.

"Sao tư thế ngủ của cậu xấu thế, nửa đêm còn đạp tôi vài cái đấy."

Thời Bất Phàm chống tay ngồi dưới đất, đầu tóc bù xù, suy nghĩ cũng không rõ ràng lắm, để kệ cậu oán thán một câu.

Khủng long Chân chiếm lợi được vài câu, không có tiền đồ mà nhếch miệng, đắc ý đi từ phòng ra ngoài, quần áo trong máy giặt đã tự động sấy khô, còn được ai đó lấy ra xếp gọn gàng trên giá đặt bên cạnh.

Cậu đoán là do mẹ Thời làm, trong lòng cậu hơi ngượng ngùng, rồi cầm quần áo đem vào phòng tắm thay đồ.

Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng rời khỏi phòng đi tới, hắn chống một tay lên cửa phòng tắm, híp nửa mắt nhìn Chân Nguyên Bạch.

"Bên cạnh gương, trong ngăn tủ nhỏ, có bàn chải mới."

Chân Nguyên Bạch đang chuẩn bị nhai kẹo cao su, đột nhiên nghe thấy, nói cảm ơn với hắn.

Lúc cậu đánh răng, Thời Bất Phàm cũng chen vào đánh cùng, đánh răng xong, Thời Bất Phàm cất bàn chải, quay qua nói với cậu.

"Đêm qua cậu đạp tôi hơn mười cái đấy."

Lần nào cũng là do hắn mò đến muốn ôm cậu.

Chân Nguyên Bạch bĩu môi.

"Cậu có chứng cứ không? Tôi nói là cậu đạp tôi thì có."

"Nói láo."

"..." Hắn hung dữ lên thì Chân Nguyên Bạch lập tức ngậm miệng.

Thời Bất Phàm vệ sinh cá nhân xong thì lại trở về phòng ngủ, Chân Nguyên Bạch chạy đi lấy điện thoại của mình trên đầu giường thì bị vài bộ quần áo ngủ liền thân hình động vật hấp dẫn, ở đó có bộ đồ con thỏ, gấu trúc, thậm chí còn có pikachu, câu không thể tin nổi nhìn Thời Bất Phàm.

"Sao cậu mua nhiều thế mà bản thân không mặc bộ nào vậy?"

"Mấy bộ đồ này là mua theo size của cậu."

Thời Bất Phàm thản nhiên nói.

"Lần sau lại cho cậu mặc."

Chân Nguyên Bạch cầm điện thoại đi ra ngoài, nghĩ thầm, tôi sẽ không bao giờ đến nhà cậu nữa đâu.

Dưới lầu mẹ Thời đã ngồi trên bàn ăn chờ sẵn, vừa thấy hai người bọn họ đi xuống liền cười gọi.

"Mau đến ăn sáng đi."

Chân Nguyên Bạch đang định đi đến, Thời Bất Phàm đã kéo lại.

"Ăn cái gì mà ăn, đi ra ngoài ăn."

Thời Bất Phàm hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của mẹ mình, kéo Chân Nguyên Bạch ngồi vào trong xe, tài xế đưa hai người đến trạm xe buýt gần nhất, Chân Nguyên Bạch lại bị hắn lôi đi đổi xe, toàn bộ quá trình có cảm giác mình như gà con trong móng vuốt diều hâu, không có tí tự tôn nào.

"Sao lại không ăn ở nhà?"

"Vẫn chưa được qua cửa mà đã muốn ăn cơm của nhà tôi rồi."

Đầu Thời Bất Phàm đúng là có bệnh mà, Chân Nguyên Bạch nghiêm túc lý giải.

"Mẹ đã nấu cơm rồi, không ăn đúng là không tôn trọng bà ấy."

Thời Bất Phàm cười không có ý tốt.

"Chưa đâu với đâu mà cậu đã gọi mẹ luôn rồi."

"..." Cậu đúng là điên rồi mà!

Chân Nguyên Bạch quay đầu đi, Thời Bất Phàm nhìn nữ sinh ngồi phía trước đang gục đầu trên vai bạn trai ngủ, đột nhiên kéo đầu Chân Nguyên Bạch ép vào vai mình.

"Vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới đến nơi, ngủ một lát đi."