Chân Nguyên Bạch cứng cả cổ, ngồi thẳng dậy.
"Tôi không buồn ngủ."
Thời Bất Phàm lại ấn đầu cậu.
"Không buồn ngủ vẫn cứ dựa vào đây đi."
Chân Nguyên Bạch lại ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm.
"Tôi không dựa."
Thời Bất Phàm liếc qua.
"Không dựa tôi đánh đấy."
"..." Đầu Thời Bất Phàm không chỉ có bệnh thôi đâu, còn có hố nữa đấy, cái hố to như rãnh biển Mariana*.
(*Rãnh biển sâu nhất thế giới )
Chân Nguyên Bạch bị ép tựa đầu lên vai hắn, ngay lúc này cậu có cảm giác có ngàn con sâu đang cắn người mình vậy, cực kỳ không được tự nhiên.
Thời Bất Phàm lại cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lấy tai nghe ra, đưa một bên tai cho Chân Nguyên Bạch, nói.
"Nghe nhạc."
Xuống khỏi xe buýt, Thời Bất Phàm dẫn cậu đi mua đồ ăn sáng.
Có lẽ do kịp thời liên hệ lại với bọn Khâu Tinh nên sau khi hắn mất trí nhớ thì biểu hiện cũng không khác lúc trước lắm, vẫn có tính cách như vậy, nhiều người trong trường còn không biết chuyện hắn mất trí nhớ.
Nhưng với mẹ Thời thì cậu thực sự nhìn ra chút cảm giác mất trí nhớ trên người hắn, hắn đối xử với mẹ mình cứ như người xa lạ, thậm chí cả người lạ cũng không bằng.
Cậu đang ăn cháo hạt kê, Thời Bất Phàm muốn uống một ngụm sữa bò, lại gần cậu.
"Cho tôi uống một ngụm đi."
Lông mi Chân Nguyên Bạch động đậy, vội né ra.
"Cái này tôi đã uống rồi, nếu cậu muốn uống thì quay lại mua một phần đi, dù sao cũng chưa đi xa lắm."
Thời Bất Phàm không vui.
"Cứ uống của cậu đi."
"Tôi quay lại xin một cái ống hút mới."
Thời Bất Phàm nắm cặp sách trên vai cậu, kéo cậu về, ánh mắt không vui.
"Nhanh lên, cho tôi uống."
Chân Nguyên Bạch chỉ có thể đưa cốc sữa của mình cho hắn uống một ngụm, thiếu niên cao lớn cong lưng, ngậm lấy ống hút, khóe miệng cong lên. Chân Nguyên Bạch cũng thấy phiền khi phải chê hắn, rầu rĩ ngậm ống hút đã bị Thời Bất Phàm dùng, tâm tình vô cùng phức tạp.
Thời Bất Phàm hỏi cậu.
"Cậu có muốn uống của tôi không?"
"Không cần."
"Chậc." Lại còn ngại.
Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua bánh nướng trong tay cậu, lại nói.
"Cho tôi thêm một miếng bánh nướng đi."
Chân Nguyên Bạch đành phải xé một bên bánh chỗ mình chưa cắn phải, lại nghe thấy hắn cười một cái.
"Tôi không chê cậu mà, đưa đây."
Chân Nguyên Bạch hơi sững lại, đưa bánh nướng qua, nhìn hắn rũ lông mi cắn một miếng.
"Thời Bất Phàm!"
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng Khâu Tinh gọi, cậu ta mãnh liệt vẫy tay với Thời Bất Phàm, thần sắc nôn nóng.
"Đây này! Đến đây đi!"
Thời Bất Phàm nhướng mày, quay đầu nói với Chân Nguyên Bạch.
"Tôi qua bên đó tí, cậu đến trường trước đi."
"Ừ."
Chân Nguyên Bạch rất vô tình, Thời Bất Phàm vừa rời đi cậu lập tức xé bỏ chỗ bánh bị Thời Bất Phàm cắn ném vào thùng rác, ném xong thì nghe thấy tiếng Tống Mạc gọi cậu, hai người cùng nhau nói chuyện, Tống Mặc khϊếp sợ nói.
"Cậu hiện tại là đàn em của Thời Bất Phàm à?"
"Ai là đàn em của cậu ta chứ?"
Chân Nguyên Bạch nói.
"Tớ là ân nhân của cậu ta đấy."
Tống Mặc nhìn cậu đang không vui, ấp úng nói: "Vừa nãy, tớ nhìn thấy cậu đút hắn ăn..."
"Ai mà biết được." Chân Nguyên Bạch giận sôi máu.
"Sao mà tớ lại trở thành ba khi còn trẻ thế này cơ chứ, đứa con kia không những mất trí nhớ mà còn ngu ngốc, không có tí khả năng tự sinh hoạt nào luôn."
Da mặt Tống Mặc hơi co rút, đôi mắt nhìn thẳng về phía sau cậu.
Chân Nguyên Bạch sửng sốt, đột nhiên nghe thấy giọng cười của Thời Bất Phàm.
"Ba thân yêu, đang nói cái gì thế?"
------------------------------
Tác giả có lời muốn nói.
Thời Ca: Có tin tôi đánh cậu khóc luôn không?
Nguyên Nguyên: Tin, cả nhà tôi đều tin.