"Sao cậu không nói gì vậy?"
Thời Bất Phàm nói.
"Vậy tôi đi vào trước, nếu cậu muốn về thì nói địa chỉ nhà cho tài xế đi."
Tài xế chạy xe đi mất rồi, cậu cũng có biết tìm tài xế ở đâu đâu, Chân Nguyên Bạch cầm quai cặp bước theo, Thời Bất Phàm vừa rời đi, cậu đứng một mình trong cái sân xa lạ cứ cảm thấy không được tự nhiên, chỉ đành đi theo.
"Phàm Phàm về rồi à." Bên trong truyền đến giọng một người phụ nữ, Chân Nguyên Bạch đi theo phía sau Thời Bất Phàm ngẩng mặt lên, vừa lúc thấy bà đi từ trên tầng xuống, thấy Chân Nguyên Bạch bà hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói.
"Còn dẫn một bạn nhỏ về chơi à, chào cháu, dì là mẹ của Thời Bất Phàm."
Chân Nguyên Bạch vội vàng chào hỏi.
"Cháu chào dì."
Trong đầu cậu lại hiện lên một dấu hỏi chấm.
Người đến nhà cậu cảm ơn cậu cứu Thời Bất Phàm với người này không phải cùng một người.
Thời Bất Phàm không để ý đến bà, hắn duỗi tay kéo Chân Nguyên Bạch lên lầu, mẹ Thời đứng dưới tầng, ngẩng mặt nói
"Mẹ xả nước trong phòng tắm cho con rồi, đi tắm trước đi."
Thời Bất Phàm im lặng.
Lên đến tầng trên, Thời Bất Phàm vứt cặp sách lên sô pha nhỏ, nói với cậu.
"Cậu tắm trước đi, tắm xong để quần áo vào máy giặt, sáng mai thì phơi."
Chân Nguyên Bạch chỉ có thể gật đầu, cậu buông cặp sách, đi theo Thời Bất Phàm vào nhà tắm, nhìn hắn xả bỏ hết chỗ nước mẹ hắn đã xả trước đó, rồi xả lại một bồn nước khác, đứng lên nói với cậu.
"Tôi đi tìm cho cậu một bộ đồ ngủ."
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn nhường chỗ cho hắn ra ngoài, quay đầu nhìn thoáng qua vòi nước đang chảy, đầu toàn dấu hỏi chấm.
Nhà cậu ai cũng thích ngâm mình tắm, nhưng nhà tắm cũng không lớn như thế này, cậu dùng tay vỗ nước, cảm giác đầu óc hôm nay cứ rối hết cả lên.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị vặn một cái, Chân Nguyên Bạch lập tức quay đầu, Thời Bất Phàm không mở được cửa, vô cùng tiếc nuối nói.
"Quần áo tôi để ở cửa cho cậu."
Tắm xong Chân Nguyên Bạch kéo cửa ra, từ bên trong thò ra một cái đầu và nửa bả vai, Thời Bất Phàm đang ngồi một bên chơi điện thoại, vươn cổ nhìn về bên này, Chân Nguyên Bạch như con chuột nhỏ kéo quần áo vào, hại hắn chỉ kịp nhìn thấy một cái đầu đen xẹt qua.
Chân Nguyên Bạch trong phòng tắm sững sờ.
Cậu lau khô người mới phát hiện Thời Bất Phàm lấy cho cậu một bộ đồ ngủ hình khủng long màu xanh lá cây, rối rối rắm rắm, do do dự dự mãi cậu gõ cửa kính hỏi.
"Không có bộ quần áo khác à?"
Lúc này Thời Bất Phàm đã ném điện thoại đi, gấp không chờ nổi mà đứng trước cửa phòng tắm, nghe được tiếng hỏi nhưng cố ý không trả lời.
Trong phòng tắm, Chân Nguyên Bạch không nhận được câu trả lời chỉ có thể mặc bộ đồ màu xanh kia vào người.
Con khủng long nhỏ màu xanh lá cây bước ra, Thời Bất Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cậu, tim như bị cào cho ngứa.
"Rất hợp với cậu."
Mắt Chân Nguyên Bạch trừng lớn, cậu rất tức giận. Nhưng đây là nhà của Thời Bất Phàm, cậu nói
"Tôi đi ngủ đây."
Thời Bất Phàm lập tức nhường chỗ cho cậu, chỉ về phía phòng mình.
Chờ đến khi Thời Bất Phàm tắm rửa xong vào phòng, Chân Nguyên Bạch lập tức nhìn sang, phát hiện Thời Bất Phàm không mặc trang phục động vật giống cậu, ánh mắt cậu lập tức trở lên hung dữ, nhưng cậu lại không dám nổi giận với Thời Bất Phàm.
Chân Nguyên Bạch duỗi tay đội mũ khủng long lên đầu, quay lưng lại nằm thành một cục ở mép giường, tự bế.
Thời Bất Phàm gần như cười thành tiếng luôn.
Giường hơi lún xuống, Thời Bất Phàm cũng leo lên giường, cố ý nói.
"Cậu không mặc qυầи ɭóŧ tôi mang cho cậu à?"
Chân Nguyên Bạch nổi giận ngay lập tức
"Cậu đừng có mà nói chuyện với tôi!"
Cậu sẽ không mặc qυầи ɭóŧ của Thời Bất Phàm đâu!