Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 1.2

"Anh gây chuyện rồi đúng không ?"

Tính cách của cậu và Chân Ưu Tú hoàn toàn khác nhau, cậu nhóc tuy rằng không gây chuyện, nhưng chưa bao giờ sợ phiền phức, hơn nữa từ nhỏ đã rất trầm ổn, ba cậu thường nói tương lai Chân Ưu Tú sẽ là người làm việc lớn, thường thường những lúc này, ông đều sẽ nhìn Chân Nguyên Bạch một cái, sau đó hận rèn sắt không thành thép thở dài một hơi.

Chân Nguyên Bạch lập tức thẳng sống lưng, nói: "Nói bậy, anh không có."

Chân Ưu Tú nhỏ hơn cậu ba tuổi, hiện tại chưa cao bằng cậu, cho nên Chân Nguyên Bạch cũng không sợ nó, cậu quở mắng "Trẻ con đừng xen vào chuyện của người lớn, trở về ngủ đi."

Chân Ưu Tú nhướng mày, nhìn theo bóng dáng cậu trở về phòng. Chân Nguyên Bạch nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nội tâm chịu đủ loại dày vỏ, vất vả lắm mới ngủ được một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, cậu lại giật mình bừng tỉnh.

Tuy rằng lúc ấy không ai nhìn thấy cậu hại Thời Bất Phàm ngã, nhưng Thời Bất Phàm cũng tự biết mà! Hắn không nhẽ lại không gọi cho giáo viên để tố cáo à? Đến lúc đó giáo viên chắc chắn sẽ liên lạc với ba mẹ cậu, vậy thì chẳng phải ba mẹ sẽ bị gọi đến trường vào ngày mai sao?

Mồ hôi toàn thân Chân Nguyên Bạch tủa ra như mưa. Cậu mở điện thoại nhìn thời gian, đã 12 giờ đêm rồi, theo lý thì lúc này Thời Bất Phàm không thể chưa tỉnh, trừ phi hắn...

Chân Nguyên Bạch càng không ngủ được, cậu lần qua lộn lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bóng trắng thi thoảng lượn lờ, đột nhiên cỗ cơn gió thổi bay rèm cửa, cậu có cảm giác hồn ma của Thời Bất Phàm đến tìm cậu rồi.

Cậu bật đèn bàn, rúc trong chăn há mồm thở dốc, rồi đột nhiên từ trên giường bò dậy đi lục lại ống tiền tiết kiệm của mình.

Chân Nguyễn Bạch không phải người tiêu xài phung phí, thường ngày ba mẹ thường cho chút tiền tiêu vặt và tiền mua tài liệu, còn thừa cậu đều để dành, bỏ lại lên giường đếm đếm số tiền tiết kiệm ấy, vậy mà cũng được hai ngàn NDT Chân Nguyên Bạch quyết định đến bệnh viện thăm Thời Bất Phàm, nếu hắn còn sống.

Cậu sẽ xin lỗi hắn, nhân tiện trả tiền thuốc men, it ra lúc bị đánh sẽ nhẹ hơn một chút.

Cậu kéo rèm cửa nhìn ra ngoài trời tối đen, trong đầu toàn suy nghĩ về Thời Bất Phàm, hoàn toàn ngủ không được.

Tại sao ba mẹ đến giờ vẫn chưa nhận được điện thoại? Thời Bắt Phạm chẳng nhẽ còn chưa tỉnh à? Hắn sẽ không chết thật đầu nhỉ?

Chân Nguyễn Bạch vừa áy náy vừa bất an, sợ hãi, mơ mơ màng màng chim vào giấc ngủ nhưng vẫn luôn mơ thấy ác mộng, lúc thì mơ thấy Thời Bất Phàm bảo trả mạng cho hắn, lúc lại mơ thấy Thời Bất Phàm âm ngoan đánh cậu, cậu đã từng nhìn thấy Thời Bất Phàm đánh người, vô cùng hung ác, biểu tình sát khi tùy tiện, giống ác ma sống vậy.

Chỉ nhìn thấy một màn ấy thôi, Chân Nguyên Bạch cũng mơ thấy ác mộng mấy lần liền. Cũng chính vì vậy mà từ trước đến giờ Chân Nguyên Bạch không bao giờ dám trêu chọc vào Thời Bất Phàm.

Sắc trời dần sáng, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, Chân Nguyên Bạch đã lập tức ngồi dậy từ trên giường, một đêm mất ngủ, cậu cũng không buồn ngủ chút nào.

Cậu nhất định phải đến bệnh viện xác nhận xem Thời Bất Phàm còn sống không. Chân Nguyễn Bạch rửa mặt rồi đánh thức Tần Anh, bà mở cửa ra, dụi dụi mắt: "Thông Minh? Không phải hôm nay là thứ bảy à? Sao mà con dậy sớm thế?"

Chân Nguyễn Bạch từng có tên là Chân Thông Minh, lúc cấp hai vẫn còn dùng cái tên ấy, cũng là vì cái tên ấy, trong trưởng mới có người gọi cậu là "Đồ Ngu Ngốc", Chân Nguyên Bạch bởi vì vậy mà bực bội khóc lóc rất nhiều lần, khuyên can mãi cuối cùng lúc năm lớp 10 năn nỉ ba mẹ cho đổi tên, nhưng ở trường học mới cũng có bạn học cũ, thành tích học tập của Chân Nguyên Bạch tốt, rất được chú ý, bởi vậy mà biệt danh này vẫn bị lan truyền.

*Nguyên văn là:"E2" (dịch thô: thật ngu ngốc), từ # (chân thật, thật) đọc là zhen, giống cách đọc của từ Mỹ trong 5É (Chân Nguyên Bach).

Thời Bất Phàm cũng vì vậy mà trêu chọc cậu. Chân Nguyên Bạch không thích cái tên này, cậu súc miệng, sửa giúp cho Tần Anh: "Đừng gọi con là Thông Minh."

Tần Anh nói: "Tên của con là Thông Minh, nên mẹ mới gọi như vậy mà." Chân Nguyên Bạch không hé răng, cậu ném bàn chải đánh răng vào trong cốc làm phát ra tiếng lớn, nhữ tỏ vẻ kháng nghị, Tần Anh chải tóc, sửa miệng: "Nguyên Nguyên?"