Mưa thu vừa dứt, trong không khí đầy hơi ẩm ướt mặt mẻ.
Đêm qua Tần Anh phải trực ban, hôm nay không có ca trực, buổi sáng lúc bà trở về, hai đứa con trai đã đi học rồi, bữa trưa thì ăn ở trường học, nên bà mua chút thịt ba chỉ cho buổi tối, làm một bữa ngon cho bọn tré.
Hôm nay Chân Bình Tân cũng về khá sớm, ông rửa sạch tay rồi ngồi lại trước bản, thuận miệng hỏi về việc học của con trai bé, bỗng nghe thấy âm thanh vừa nhỏ vừa yếu. So với con trai bé, ông thật sự không thích đứa con trai lớn này lắm, tuy rằng thành tích học tập tốt, cũng rất ngoan, nhưng tính cách lại có chút yếu đuối, mỗi lần nghe cậu nói chuyện làm bầm nhỏ như muỗi kêu, ông đều nhịn không được muốn đánh người.
Trên bàn cơm không khi đột nhiên hơi thay đổi, Chân Bình Tân lạnh mặt, nói: "Lặp lại lần nữa, không nghe rõ."
Tần Anh cũng nhíu nhíu mày.
Chân Ưu Tú cũng liếc mắt nhìn qua anh trai, Chân Nguyên Bạch nắm chặt đôi đũa ăn cơm trong tay, đôi mắt bắt an chuyển qua lại quanh họ, nơm nớp lo sợ: "Con, con muốn chuyển trường......"
"Lại có người bắt nạt con à?" Tần Anh hỏi: "Sao lại thế, mẹ đã đi tìm giáo viên của các con rồi mà."
Chân Nguyên Bạch vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải, không có ai bắt nạt con cả "
Là con..... Hại người khác tẻ ngã, chảy rất nhiều máu.
Quan trọng nhất chính là, người kia vô cùng vô cùng đáng sợ, người có biệt danh "Kẻ không thể trêu chọc", không còn gì để nghi ngờ, chờ "Kẻ không thể trêu chọc" xuất viện, chắc chắn sẽ đánh chết cậu, còn một năm rưỡi nữa mới đến lúc thi đại học, cậu có thể tưởng tượng ra tương lai bản thân sẽ trải qua cảnh tượng địa ngục gì rồi.
Nhưng cậu từ nhỏ chưa gãy họa bao giờ, lời này cậu thật sự không dám nói, thấy ba mẹ bắt đầu bàn xem ngày mai ai đi đến trường hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra, cậu cảm thấy toàn thân nổi da gà.
"Kẻ không thể trêu chọc" bị thương lúc ở ngoài trường, Chân Nguyên Bạch là người gọi xe cứu thương, núp ở một bên nhìn hắn bị nẵng đi bản thân lại chạy về nhà, nếu ngày mai ba mẹ đến trường học hỏi thăm, nói không chừng sẽ ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết.
Đến lúc đó, mọi người đều sẽ biết cậu hại "Kẻ không thể trêu chọc" ngà vỡ đầu, không cần "Không thể trêu chọc" tự mình ra tay, đảm anh em kìa của hắn thôi cũng có thể đánh Chân Nguyên Bạch đến không ngóc đầu lên nổi.
Tim Chân Nguyễn Bạch đập thình thịch, đôi mắt chuyển động qua lại giữa ba và mẹ, hai người này nhắc tới việc đến trường, đều hơi không tình nguyện lắm, bắt đầu đưa đẩy cho nhau, tính cách Chân Nguyễn Bạch thật sự quá yếu đuối, Chân Bình Tân hay Tần Anh đều cảm thấy việc đến trường học giải quyết vấn đề bị bắt nạt của con trai quá mất mặt, bọn họ thà để Chân Nguyên Bạch bắt nạt người khác đến khóc oa oa, bỏ ra chút tiền thuốc men còn tốt hơn bây giờ.
Chân Nguyễn Bạch biết không có khả năng được chuyển trường, cậu không dám nói thêm, vội nói: "Không chuyển nữa, con chỉ là ......Cảm thấy giáo viên dạy không tốt lắm, thôi, cứ như vậy đi." Chân Nguyên Bạch hiện tại đang học trường cấp ba đứng đầu tỉnh, văn đề khác thì không nói nhưng ít nhất ở thành phố này, dù là trình độ của giáo viên hay hoàn cảnh học tập, trường cậu đều đứng đầu.
Trong không khí trầm mặc quỷ dị của ba người còn lại, cậu ăn hết hai bát cơm rồi nhanh chóng trở về phòng của mình. Đóng cửa lại, Tâm Chân Nguyên Bạch vẫn loạn vô cùng, cậu là người rất sợ gây chuyện, ngày thường gặp phải rắc rối đều tránh được thì tránh, bị trêu chọc hai câu cũng là có thể nhịn thì nhịn, nhưng hôm nay cũng không biết là bị gì, lúc Thời Bất Phàm dẫm lên ván trượt cong khóe miệng nói cậu là: "Đồ Ngu Ngốc", lá gan của cậu đột nhiên nở ra, đẩy ngã hắn từ ván trượt xuống.
Đến giờ vẫn không hiểu lúc ấy mình lấy đâu ra lá gan to như thế. Cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Cậu cả mặt mờ mịt ngồi thờ ra, trong đầu toàn là hình ảnh Thời Bất Phàm ngã trên mặt đất dưới đầu là vũng máu đỏ tươi, cho đến khi Chân Ưu Tủ gỗ của gọi cậu: "Mẹ bảo anh tắm rửa xong rồi hằng ngủ"
"Anh biết rồi." Chân Nguyên Bạch nhanh chóng đáp, chờ đến khi bên ngoài không có động tĩnh, mới mở cửa đi tắm. Tắm xong vừa ra ngoài, đã đối mặt ngay với ảnh mắt tìm tòi nghiên cứu của em trai, lòng cậu chợt nhảy một cái: "Làm sao vậy?"