Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 1.3

Chân Nguyễn Bạch lúc này mới không tình nguyện trả lời bà: "Con có hẹn với bạn, hôm nay ra ngoài chơi."

"Con có bạn sao?"

Chân Nguyên Bạch nhăn mặt, bắt đầu rửa mặt, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là có."

Cậu làm bộ làm tịch đeo cặp sách, dắt xe máy điện trong nhà ra, vào thang máy đi xuống dưới, cuối cùng đeo khẩu trang chống bụi, liền xông thẳng đến bệnh viện. Trời đã vào cuối thu, buổi sáng thời tiết khá mát mẻ, Chân Nguyên Bạch mặc áo khoác mỏng, khóa kéo cao, mái tóc hơi xoăn bị gió thổi bay ngược ra sau đầu. Đến nơi, cậu dừng xe máy điện ở cửa, dùng tay chải chải lại đầu tóc rối tung, đi đến quầy lễ tân

"Xin chào, cho hỏi Thời Bất Phàm ở phòng bệnh nào? Là người được đưa đến từ cổng nam trưởng cấp ba Số 1."

Môi cậu hồng rằng cậu trắng, tóc hơi hơi rối, mang theo một cảm giác cuốn hút tự nhiên, nhìn lại ngoan ngoãn then thùng, chị gái ở quầy lễ tân liền nở nụ cười ôn hòa thân thiết, nói số phòng xong còn rất tốt bụng chỉ hưởng thang máy cho cậu. Chân Nguyên Bạch nói cảm ơn rồi theo hướng cô chỉ mà đi.

Không tới bệnh viện không biết, ở đây ngày nào cũng có rất nhiều rất nhiều người bệnh xếp hàng, dù sớm hay muộn, luôn luôn kín người hết chỗ. Chân Nguyên Bạch theo một nhóm đông đi vào, tới phòng bệnh được chỉ, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn thình thịch.

Biết Thời Bất Phàm còn sống rất tốt, tâm tình cậu cũng tốt hơn cũng đồng thời lại bắt đầu cảm thấy cả người âm ỉ đau, cậu còn nghĩ tới có khi nào Thời Bắt Phim sẽ trực tiếp đánh cậu trong bệnh viện luôn không, lại chỉ có thể sợ hãi rụt rẻ đứng trước phòng bệnh, nhón mũi chân nhìn vào từ cửa kính.

Cậu thấy được....đôi chân thật dài của Thời Bất Phàm. Chắc là Thời Bất

Phàm nhỉ, mặc đồ bệnh nhân, chân gác trên bàn nhỏ ở trên giường, Chân Nguyễn Bạch cảm thấy ngoại trừ hắn với hình tượng giáo bá, cũng chẳng có ai gác chân ở bệnh viện như vậy, thật kiêu ngạo mà.

Nhưng nếu hắn đã tỉnh rồi thì tại sao không gọi điện cho giáo viên tìm ba mẹ cậu? Phòng bệnh này hình như chỉ có mình Thời Bất Phàm.

Chân Nguyên Bạch chuẩn bị tâm lý một lúc mà vẫn không dám mở cửa ra, cậu đừng thêm một lát, một bác sĩ dáng cao chân dài bỗng đi đến, thấy cậu liền cười: "Bạn học này đến thăm bạn à?" Chân Nguyễn Bạch vội vàng đứng sang một bên, chần chờ gật gật đầu.

"Tôi đã bảo với trường của các cậu liên hệ với ba mẹ cậu ấy rồi, nhưng cũng chưa thấy tới, cậu biết tin cũng nhanh thật đấy." Bác sĩ nói, đẩy cửa phòng bệnh ra, nói với thiếu niên đang nằm khoanh tay trước ngực nhìn trần nhà: "Có cậu bạn nhỏ đến, chắc là bạn của cậu, nhìn thử xem cậu có nhận ra cậu ấy không."

Chăn Nguyên Bạch đứng ở cửa, không dám đi vào bên trong, bác sĩ vẫy tay với cậu: "Đến đây, đi vào đi rồi đóng của phòng lại nào." Chân Nguyên Bạch do do dự dự, bắt đầu nhích từng bước, vô cùng cận thận đi vào trong tầm mắt của Thời Bất Phàm. Ảnh mắt lạnh nhạt của Thời Bất Phàm dừng trên khuôn mặt của cậu, cậu liền theo bản năng nâng tay lên như mèo chiêu tài" chào hỏi một cách cứng nhắc: "Chào......"

*Mèo chiêu tài:"Cậu là ai vậy ?"

Chân Nguyên Bạch (°ロ°) !

Bác sĩ thở dài: "Xem ra đúng là không nhớ ai cả rồi "

Chân Nguyễn Bạch hoang mang nhìn bác sĩ, sau khi nghe giải thích một hồi, mới không thể tin nổi mà tròn tròn mắt, cậu kim nền, giấu bàn tay vì hưng phần mà run rẫy dưới cặp sách: "Ý là cậu... cậu ấy mất trí nhớ roi?"

Bác sĩ gật gật đầu, rồi hỏi Thôi Bất Phàm mấy vấn đề, lúc gần đi còn nói với Chân Nguyên Bạch: "Hôm nay là thứ bảy, các cậu chắc là không có tiết học đúng không, vậy cậu ở đây trông cậu ấy một lát tôi đã báo tin cho giáo viên của các cậu tôi rồi, chắc một lúc nữa sẽ đến đây thôi."

Chân Nguyên Bạch không nhịn được cong cong khóe miệng, cậu gật đầu thật mạnh, nói: "Được, cảm ơn bác sĩ." Trong phòng trong phút chốc chỉ còn lại hai người, Chân Nguyễn Bạch

tay nắm quai đeo cặp sách, nghe thấy Thời Bắt Phàm không nhanh không chậm nói: "Cậu là ai?" "Tôi....." Chân Nguyên Bạch suy nghĩ trong chớp nhoáng, nói: "Cậu thấy đó, tôi là người đầu tiên đến thăm cậu, tất nhiên là anh em tốt của

cậu rồi." Thời Bất Phàm nâng đôi mắt dài lên nhìn cậu, liếc đến ánh mắt không

che nổi niềm vui điên cuồng của cậu, nhướng mày: "À?" Anh em tốt sẽ bởi vì mình mất trí nhớ mà vui vậy sao?