Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 53: Uyển Uyển, Muội Thật Nghịch Ngợm!

Trúc An khó hiểu nhìn Vân Y Phỉ, đôi mày gắt gao nhăn lại, thật không rõ hắn suy nghĩ cái gì.

Nhìn người trước mặt bất động, hắn ta suýt chút nữa gấp đến độ giậm chân.

Quốc sư đại nhân, người cứ chậm chạp và hờ hững như vậy khi nào mới có thể cưới được nương tử a?!

Đến lúc người muốn thành hôn, hoa bách hợp đã nguội lạnh, Quách công chúa có lẽ đã bị gả đi, người có muốn khóc cũng không được a!

Chậc, vì quốc sư đại nhân, ta thật sự là rầu thối ruột a, nhưng tiếc thay ta nào dám mạo phạm!

Bây giờ chỉ cách có hai bước, nếu mà nói bậy, chẳng phải sẽ bị đuổi ra ngoài sao?

Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời xán lạn chiếu qua khung cửa, nghĩ đến thân thể nhỏ bé như cá nằm trên thớt, hắn ta bỗng run run.

Trúc An trong lòng kêu một tiếng khổ, quốc sư ái khiết, mọi người đều biết, nhưng ai biết nỗi khổ của những kẻ hầu thân cận như hắn ta?

Chậc, nói cho cùng, đều là nước mắt a.

Trước hết nói về y phục, ngày thường tới gặp quốc sư, đều phải đổi một bộ y phục sạch sẽ và có hương thơm nhẹ.

Lại nói về mùi hương, mùi quá nồng, không được, nếu hắn đang có tâm trạng muốn đuổi kịp quốc sư đại nhân, hừ, miễn cưỡng phải đứng cách ít nhất ba bước.

Còn nếu tâm trạng hắn không tốt, ha ha, trực tiếp đứng ở ngoài đi, cửa cũng không cần vào.

Nếu mùi hương quá nhẹ, trên đường đi thân thể sẽ ngẫu nhiên sẽ tiết mồ hôi, nếu hương thơm biến mất, sẽ mạo phạm đến quốc sư đại nhân, tuyệt đối không được!

Cuối cùng, hãy nói về độ lớn của âm thanh, phải biết rằng nếu cách ba bước, nếu muốn nói chuyện chỉ có thể dựa vào tiếng hét.

Lúc nói, giọng nói không thể quá nhỏ cũng không được quá to. Nói tóm lại nếu muốn cất giọng nói cũng rất khó khăn a!

Hiện tại có thể đứng cách hai bước mà đáp lời chứng tỏ tâm tình quốc sư rất tốt.

Còn hỏi tâm tình quốc sư đại nhân vì sao lại tốt?

Còn phải nói à, dĩ nhiên là do công chúa tặng đồ bổ, hắn chính là sung sướиɠ muốn chết vì được người trong lòng quan tâm a.

Hừ, quốc sư đại nhân lén lút để tâm đến công chúa lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc chờ đến mây tan trăng sáng, ta nhất định phải hảo hảo giúp hắn một phen.

Trúc An cân nhắc, cúi đầu tiếp tục nói: “Quốc sư đại nhân, bên trong là một đoá Thiên Sơn Tuyết Liên phi thường hiếm thấy, xem ra công chúa rất quan râm người a!

Vân Y Phỉ nghe vậy, trên mặt biểu tình rốt cuộc thay đổi, có hơi hoảng hốt, lẩm bẩm tự nói, “Thiên Sơn Tuyết Liên?”

Trúc An thấy hắn rốt cuộc có chút phản ứng, còn tưởng rằng hắn cảm động vì sự quan tâm của công chúa.

Người lập tức gật đầu như giã tỏi, thanh âm vừa vặn phóng đại, mặt đầy vẻ chân thành nói: “Không sai, chính là Thiên Sơn Tuyết Liên.”

Vân Y Phỉ âm thầm nuốt nước bọt, đôi mày hắn bỗng nhiên dãn ra, khóe miệng khẽ nâng lên, thanh âm trầm thấp: “Uyển Uyển, muội thật nghịch ngợm.”

Trúc An thấy môi hắn khẽ động, nhưng bởi vì khoảng cách, căn bản nghe không rõ hắn nói cái gì, tò mò hỏi: “Quốc sư đại nhân, ngài nói cái gì?”

Vân Y Phỉ hơi cong khoé miệng, điềm nhiên thanh tuyệt, đuôi mắt nhàn nhạt lướt qua hộp gấm, tựa hồ hoàn toàn không để trong lòng.

“Nếu công chúa đã có thành ý, sao ta có thể không biết điều mà lãng phí, kêu người đem Tuyết Liên làm thành canh đi.”

Trúc An trộm nhìn sắc mặt hắn, quốc sư đại nhân biểu tình như thế hình như có chút quái dị? Thoạt nhìn cũng không phải vui vẻ a!

Này rốt cuộc là sao? Rõ ràng là người trong lòng đưa đồ bổ a, chẳng lẽ không hợp khẩu vị quốc sư đại nhân?!

Trong lòng nhanh chóng hiện lên mấy cái ý niệm, bất quá không dám thể hiện ngoài mặt, chỉ cung kính đáp: “Quốc sư đại nhân, tiểu nhân liền kêu người phòng bếp đem đoá tuyết liên làm canh."

Dứt lời, nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.

Vân Y Phỉ thấy hắn đi ra ngoài, mới nhẹ nhàng buông quyển sách, một tay nâng má, tầm mắt phóng hư không.

Không biết nghĩ tới cái gì, nhịn không được hơi câu khóe miệng, trên mặt không giấu nổi ý cười, nụ cười tựa băng tuyết sơ dung, xuân về hoa nở.

“Uyển Uyển, ta nhất định không phụ ý tốt của muội, sẽ dưỡng thân thể mau chóng khoẻ mạnh."

Nhẹ nhàng nỉ non một câu, lại duỗi chân vươn tay lẩm bẩm tính toán, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc, lại sâu kín nhàn nhạt thở dài một hơi.

“Mai là ngày mười lăm đêm trăng tròn.”

Núi rừng tĩnh lặng, gió đêm gợn lên, nơi rừng rậm âm u tiềm ẩn hiểm nguy, phảng phất quỷ yêu ẩn ẩn hiện hiện.

“Công...công chúa, nô tì quả thật kích động a, lớn như vậy, đây là lần đầu ta tới nơi âm u hẻo lánh thế này."

Nhìn mấy cái nấm mồ lẻ loi, cảm tưởng cả người huyết mạch sôi trào, thật muốn kêu lên một tiếng.

Đông Âm đi theo Thượng Quan Yên Uyển, nhìn trái nhìn phải, nhìn xung quanh khu rừng tối tăm, cảm thấy bầu không khí tĩnh mịch dị thường khiến người ta sởn gai ốc, nhịn không được mở miệng nói.

Thu Khinh khẽ liếc nàng ta: “Đông Âm, ngươi bớt nhiều lời đi, ngươi không phải đang kích động, mà là sợ hãi, đến giọng nói đều run rẩy, còn cậy mạnh.

Ngươi cũng không nên gọi bậy a, lỡ như thật sự có quỷ xuất hiện, cắn ngươi hai phát, ta xem ngươi phải làm sao bây giờ!”

Đông Âm vừa nghe lời này, lập tức ôm lấy cánh tay nàng, thân thể nhỏ bé càng ngày càng run, “Hức hức, Thu Khinh, ngươi tốt nhất đừng doạ ta.”

Thu Khinh khóe miệng hơi cong lên: “Ngươi không phải không sợ quỷ sao? Ngươi không phải nói mình lá gan rất lớn sao?”