Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 52: Nếu Thích Công Chúa, Thì Người Lập Tức Hành Động Đi!

Từ khi nghe xong cuộc nói chuyện của Thượng Quan Yên Uyển, Thu Khinh đã suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt, càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có uẩn khúc.

Sau khi cẩn thận phân tích lại, mũi nhọn đều chỉ về phía Tôn Khải Yến, ngư ông đằng sau bày mưu tính kế được lợi nhiều nhất.

Đánh chết nàng ta cũng không dám tin, nhưng phải nói là mọi việc trong đó đều trùng hợp, cho nên nhìn thấy Tĩnh An tới tặng lễ, trong lòng càng thêm chắc chắn.

Thượng Quan Yên Uyển nhìn nàng một cái, sắc mặt thả lỏng, chậm rãi nói: “Thu Khinh, ngươi thật sự rất thông minh, thế mà có thể nhìn thấu được những quanh co rối rắm trong chuyện này.

Nhưng mà, ngươi yên tâm, bổn cung cũng không còn là Quách Bình ngây thơ, ngốc nghếch, có thể mặc người khác dắt mũi như trước đây nữa."

Thu Khinh cẩn thận châm thêm cho nàng một tách trà nóng, hỏi: “Công chúa, rõ ràng là Ngụy quốc công có được lợi lớn nhất, chỉ cần ngồi chờ được khen thưởng, tại sao lại còn nôn nóng tới tặng lễ cho người?”

Thượng Quan Yên Uyển nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, khóe miệng cong lên, dịu dàng cười nhạt, nói: “Ngươi cũng nói rồi, chồn chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi (*), hắn sai người đưa tới cho ta đóa tiết liên vô cùng quý hiếm này, đương nhiên không chỉ là vì tặng lễ.

(*) - Ý chỉ: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Thật ra tặng lễ là giả, nhắc nhở mới là thật. Sự việc đó đã trôi qua nhiều ngày như vậy, mà phần thưởng vẫn chậm chạp không được ban xuống, tất nhiên trong lòng gã không yên.

Gã vất vả bày ra một màn này, giăng lưới khắp nơi, lại không bắt được cá, cái gì cũng không vớt được, chẳng phải rất thất vọng sao?

Đáng tiếc…, thứ gã muốn, mãi mãi cũng không có được.”

Gã muốn? Rốt cuộc Ngụy quốc công muốn cái gì? Chẳng lẽ là?

Trong đầu Thu Khinh bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, có chút khó tin mà hỏi, “Công chúa, chẳng lẽ thứ Ngụy quốc công nhắm tới lại là?”

Khóe miệng Thượng Quan Yên Uyển hiện lên một tia cười lạnh. Trong mắt, tuyết rơi nặng nề, mang theo khí lạnh khó tan: “Hừ, gan Ngụy quốc công lớn như vậy, điều bây giờ hắn muốn, khổ sở trù tính, chẳng qua chỉ mới là bắt đầu mà thôi."

Thu Khinh cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, bỗng nhiên phát hiện, nữ hài tử mềm mại như hoa đào, cười lên lại lạnh như sương tuyết.

Nàng ta cẩn thận thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu, tiếp tục hỏi: “Công chúa thế người định để hoàng thượng ban thưởng cái gì cho Ngụy quốc công?”

Đột nhiên Thượng Quan Yên Uyển đặt chén trà xuống, một ít nước trà trong veo văng tung tóe trên mặt bàn, mang theo bọt nước li ti.

Một ít dính lên đầu ngón tay nàng, lại giống như hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, tiếp tục gõ trên mặt bàn vài cái. Biểu cảm trên khuôn mặt mang theo những suy nghĩ sâu xa.

“Ban thưởng…, không chỉ thưởng, mà còn phải thưởng thật lớn, thưởng thật nhiều!

Ngụy quốc công vất vả lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tất nhiên phải cho hắn ta vừa lòng mới thôi.

Thứ hắn muốn, bổn cung đều sẽ cho. Chẳng qua là muốn xem hắn ta có bản lĩnh để nhận hay không.

Đợi ngày mai, bổn cung quay trở về từ Âm Dương Nha Môn, lập tức tìm hoàng huynh thương lượng một chút, cũng nên ban cho Ngụy quốc công một phần tạ lễ xứng đáng.”

Thu Khinh thấy ánh mắt nàng tối sầm, tự biết thức thời cũng không tiếp tục hỏi sâu hơn, ngẩng đầu nhìn hộp gấm bên cạnh nằm trên bàn, lại hỏi: “Công chúa, vậy đoá tuyết liên này?”

Thượng Quan Yên Uyển nhìn qua theo tầm mắt của nàng ta, không biết nghĩ đến cái gì, những lạnh lẽo trong mắt lập tức tan ra, bờ môi căng mọng nhợt nhạt cong lên.

“Tuy rằng Ngụy quốc công có mục đích không chính đáng, lòng mang ý xấu, nhưng tuyết liên này thật sự là đồ tốt…

Ừm, cho người đưa đến phủ quốc sư đi, hiện giờ thân thể quốc sư đang mang bệnh nhẹ, cần có thứ này để bồi bổ sức khỏe.

À, tiện thể đem nhân sâm ở trong kho lúc trước phụ hoàng và mẫu hậu ban tặng, lộc nhung gì đó, cũng đưa đến phủ quốc sư luôn đi.”

Thu Khinh nghĩ đến biểu cảm của quốc sư khi nhận được tuyết liên, không nhịn được mà cong khóe miệng.

Công chúa, người mượn hoa hiến phật như vậy, thật sự thích hợp sao? Không sợ quốc sư tức giận?

Tất nhiên Thượng Quan Yên Uyển không nghĩ nhiều tới như vậy, chỉ biết, hiện tại Vân Y Phỉ chính là tính mạng của nàng, có cái gì tốt, đều phải đưa đến cho hắn.

Mà sự thật chứng minh, những lo lắng của Thu Khinh chỉ là dư thừa.

Phủ quốc sư.

Khi Vân Y Phỉ nhận được lễ vật công chúa đưa tới, thì đang nằm nghiêng trên ghế quý phi, trong tay còn cầm một quyển kinh thư màu đã ngả vàng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

Trúc An cẩn thận đứng cách xa khoảng hơn hai bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên nét mặt có chút sốt ruột, vò đầu bứt tai.

Rõ ràng là người mỗi ngày đều lén lút nhìn chằm chằm theo bước chân của công chúa, rõ ràng là luôn nóng lòng muốn biết tình hình gần đây của công chúa.

Vậy mà, bây giờ vất vả lắm mới chờ được phần thưởng công chúa ban tặng, tại sao lại trở nên bình tĩnh như thế?

Quốc sư đại nhân, nếu thích công chúa, thì người lập tức hành động đi!

Một lát sau, vẫn không nghe được động tĩnh gì, Trúc An lặp lại lời vừa nói một lần nữa: “Quốc sư đại nhân, công chúa cho người đem đến tặng mấy xe đồ vật, đều là đồ bổ vô cùng quý hiếm, còn có vài món thế gian khó tìm.”

Đáy mắt Vân Y Phỉ chợt có ánh sáng lóe lên rồi biến mất, nhỏ vụn mà trong sáng. Chỉ bạc thêu trên góc áo nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Trên mặt hắn vẫn chưa có biểu cảm mừng rỡ như điên, vẫn còn nhàn nhạt như cũ. Giọng nói mềm nhẹ, mang theo chút khàn khàn vì đang bệnh.

“Ừ, biết rồi, nếu công chúa đã có lòng thì đành nhận đi vậy."