Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 54: Thì, Thì Ra Là Xương Cốt A

Đông Âm nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn còn kiên trì nói: "Ta...ta...ta đó là trước kia chưa từng thấy qua, nên trong lòng vẫn nghĩ hẳn là rất thú vị.

Nhưng hôm nay đến nơi hoang vu hẻo lánh này, xung quanh lại âm trầm khủng bố, thân thể liền không nghe lời nữa.

Nhân gia dù sao cũng là lần đầu tiên, nên cũng không có cách nào nha.

Bất quá không sao, tin tưởng về sau đi lại nhiều lần, tự nhiên liền quen thuộc, vậy thì sẽ không còn sợ nữa."

Ánh mắt Thu Khinh trộm liếc nhìn Thượng Quan Yên Uyển, thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, không chút dao động nào, bước chân lại càng trầm ổn, giống như chỉ đang tản bộ ở ngự hoa viên.

Trong lòng không khỏi sinh ra chút bội phục, công chúa thực sự đã thay đổi.

Nếu là trước kia, có đánh chết nàng ta cũng không tin, công chúa sẽ ở nơi không khí âm trầm này mà bình thản bước đi.

“A a a! A a a”

Thu Khinh nhìn Thượng Quan Yên Uyển đến xuất thần, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng thét chói tai, làm cho chim chóc trong rừng đều bay lên hết.

Trong khoảng thời gian ngắn, gió núi ngừng thổi, chim kêu hỗn loạn, tiếng thét chói tai.

“rào rào” xung quanh bỗng nhiên xuất hiện thêm nhiều hắc y nhân.

“Công Chúa, người không sao chứ”

“Công chúa, đã xảy ra chuyện gì”

“Công chúa, người có sao không?.”

“Công Chúa..”

Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, mấy hắc y nhân đem ba người Thượng Quan Yên Uyển mà vây quanh, lưng đối lưng, nhìn quanh bốn phía, trên mặt tràn đầy cảnh giác.

Thượng Quan Yên Uyển duỗi tay xoa huyệt thái dương, âm thanh mang theo chút bất đắc dĩ: “không sao.”

Thu Khinh nhìn đầu sỏ gây chuyện đang bên cạnh mình run rẩy, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng ta: “Đông Âm, ngươi lại làm sao vậy? không phải nói, không cần gọi bậy hay sao? ngươi đem mọi người đều gọi ra rồi.”

Đông Âm mang theo tiếng khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ dán chặt lên cánh tay của nàng ta: “Ta...ta...ta, không phải cố ý, ta chỉ vô tình dẫm phải gì đó thôi.”

Thượng Quan Yên Uyển cùng Thu Khinh đồng thời cùng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nương theo ánh trăng, mơ hồ có thể thấy được một bộ xương cốt, có chút âm trầm đáng sợ.

Đôi mắt hai người trở nên sâu thẳm, như có cùng suy nghĩ mà liếc mắt nhìn nhau một cái.

Đông Âm thấy hai người không có động tĩnh gì, nhắm mắt lại hỏi: “Thu Khinh làm sao vậy? là cành cây phải không? ta dẫm lên cành cây, đúng hay không? Ô ô ô, đều là ta không tốt.”

Thu Khinh nheo nheo mắt, rất bình tĩnh mà lên tiến: "Không phải là cành cây, là xương cốt."

Xương, xương cốt?

Đông Âm sợ tới mức không nói nên lời, dùng sức nuốt nước miếng, gắt gao cắn chặt miệng, nhưng thân thể lại run rẩy đến lợi hại

Dù vậy, vẫn cố gắng làm bộ không sợ hãi, lắp bắp mà nói: "Thì, thì ra là xương cốt a, ta còn tưởng rằng là cành cây chứ, ha ha.

Công, công chúa, nô tì sai rồi, nô tì thật sự sai rồi, người lại, lại cho nô tì thêm một cơ hội.

Nô tì đảm bảo lần sau, nga, không có lần sau, nô tì tuyệt đối sẽ không vì chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ nữa, không, không phải chỉ là bộ xương, xương cốt thôi sao.”

Thượng Quan Yên Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Đông Âm, ôn nhu nói: "Ngươi ngày thường nhìn giống như gan lớn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương mười bốn tuổi mà thôi.

Lần đầu tiên tới loại địa phương này, có phản ứng như vậy cũng là bình thường, bổn cung làm sao có thể trách cứ ngươi chứ."

Đông âm nghe nàng nói như vậy, trong lòng đang căng chặt nháy mắt như bị chặt đứt, hơi nước trong mắt mờ mịt, dùng sức gật gật đầu, sau đó a một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

Lượng Sát thân thủ nhanh nhẹn, thời điểm khi nàng vừa nhắm mắt, liền bước nhanh tới, đem người ôm lấy.

Trong ngực ôm hương nhuyễn ngọc, nhưng với hắn mà nói chẳng khác nào như ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay, thả xuống không được, mà ôm lấy cũng không xong, hắn ta khẩn trương mà nhìn Thượng Quan Yên Uyển, trong mắt tràn đầy dò hỏi.

Thượng Quan Yên Uyển bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay: "Lượng Sát ngươi trước cứ ôm nàng đi, phỏng chừng không bao lâu nàng sẽ liền tỉnh."

lông mày Lượng Sát nhăn lại có thể kẹp chết ruồi, trong lòng âm thầm nói, nữ nhân chính là phiền toái.

Đoàn người dẫm lên lá rụng thưa thớt, tiếp tục đi về phía trước.

Không bao lâu, hai mắt Xích Ly sáng ngời, nhìn về phía trước nói: "Công chúa, tới rồi." Thanh âm nói chuyện đột nhiên im bặt, tất cả mọi người theo bản năng nín thở ngưng thần, ngẩng đầu nhìn về tiểu viện rách nát phía trước.

tiểu viện nhỏ ngăn nắp, trên tường bò đầy dây leo màu xanh, thoạt nhìn có chút hoang phế, không thấy nửa điểm sức sống.

Thu Khinh đi theo Thượng Quan Yên Uyển, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: "Công chúa nơi này chính là Âm Dương Nha Môn mà người nói sao?"