Nhất thời Lạc Kim tiêu cảm thấy một dòng nước ấm xông thẳng lên gương mặt, nàng vội vàng lui lại mấy bước, dùng sức lau đi vết máu dính trên môi, ở trong lòng căm giận, quả nhiên nữ ma đầu vẫn là nữ ma đầu, không để ý chút lễ nghĩa liêm sỉ nào.
Khúc Vi Ngâm thấy dáng vẻ bị dọa sợ này của nàng, dường như vô cùng hưởng thụ, thoả mãn mà liếʍ môi một cái.
Khúc Vi Ngâm vội vàng bỏ đi thật xa, rất sợ Khúc Vi Ngâm uống xong máu thì trở mặt.
Thời gian chậm rãi qua đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tạm thời không có ai tới, Khúc Vi Ngâm cũng không biết nói gì nữa, mà bắt đầu ngồi xếp bằng, từng luồng ánh sáng màu vàng nhạt lượn vòng xung quanh cơ thể cô, thấy vậy, Lạc Kim Tiêu vô cùng ao ước.
Hâm mộ như vậy, Lạc Kim Tiêu cũng thử niệm một khẩu quyết thi pháp, nhưng bên trong cơ thể vẫn trống rỗng, nàng ủ rũ mà cúi đầu, chẳng lẽ bây giờ nàng thật sự muốn trở thành một tên phế vật, cả đời không có tiên mạch sao?
Nàng lại len lén nhìn gương đồng trong góc, nhìn gương soi nửa ngày, quả nhiên, bây giờ thân thể này cùng với nàng của kiếp trước giống nhau như đúc, dung mạo cũng không quá mức khác biệt.
Trông dáng vẻ là mười sáu tuổi, cơ thể cao gầy, mái tóc đen nhánh, từ thái dương rủ xuống. Mặt mày đoan chính, dịu dàng xinh đẹp, trông vô cùng vô hại, chỉ là lông mày hơi rậm, vì vậy khi mặt nàng không biểu hiện tình cảm thì sẽ thêm chút anh khí.
Loại chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi, mới vừa rồi không có thời gian suy nghĩ nhiều, bây giờ yên tĩnh lại, nàng nhìn lại mình trong gương đồng, nhìn đến phát ngốc.
Bây giờ làm sao nàng lại biến thành người khác.
"Tiểu phế vật."
Bên kia âm thanh của Khúc Vi Ngâm lại vang lên lần nữa, Lạc Kim Tiêu giật mình một cái, vội vàng chạy nhanh mấy bước, thắng gấp một cái đứng trước mắt Khúc Vi Ngâm, làm ra bộ dáng vô cùng khéo léo.
Nếu như nàng không nhìn lầm, hình như khóe môi Khúc Vi Ngâm hơi câu lên.
"Hắn cho ngươi chỗ tốt gì." Ý cười chỉ trong nháy mắt, rất nhanh ánh mắt Khúc Vi Ngâm lại lạnh xuống, nhìn thẳng Lạc Kim Tiêu.
Lạc Kim Tiêu gãi đầu, cái này, làm sao nàng biết được.
"Mà thôi, ta đoán ngươi sẽ không thẳng thắn nói ra đâu." Khúc Vi Ngâm nói, chậm rãi duỗi thẳng chân dài, chân trần dẫm trên mặt đất.
Những ngón chân của cô xinh xắn trắng muốt, rất nhanh bị váy che mất, hơn một nửa chiếc váy đỏ thân đều ở đằng sau lưng người, giống như cái đuôi thật dài. Búi tóc vẫn như trước được quấn chỉnh tề, những bông hoa màu vàng nhỏ li ti càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô, nếu là xuất giá thì thật sự có chút đơn giản rồi, nhưng phong thái hào hoa phong nhã của cô không giảm đi chút nào.
Lạc Kim Tiêu ý thức được bản thân ngắm cô đến mức nhập thần, vội vàng lúng túng dời ánh mắt sang chỗ khác.
"Bọn chúng sẽ đến nhanh thôi." Khúc Vi Ngâm nhìn cửa, như có điều suy nghĩ nói.
Lạc Kim Tiêu cất bước núp sau Khúc Vi Ngâm.
Quả nhiên, một lát sau, có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa dần đến gần, sau đó, cửa ngoài bị người bên ngoài gõ vang.
"Vào đi." Khúc Vi Ngâm nói.
Trong giây lát, một đám người nối đuôi nhau đi vào, giống như đây không phải là khuê phòng của một cô gái, mà là phòng trà mọi người đều có thể đi vào.
Người dẫn đầu mặc một bộ trường sam màu xám, râu dài đến bụng, mặt mày sắc bén, rất có phong phạm trưởng giả, ánh mắt của hắn vừa lúc chống lại ánh mắt của Khúc Vi Ngâm, ông ta nhíu mày.