Sau Khi Xuyên Thành Phế Vật Ta Gả Cho Vai Ác

Chương 7

Kéo người vứt ra sau, Lạc Kim Tiêu lén lút nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ nghe một giọng nói khàn khàn mang theo chút mềm mại của Khúc Vi Ngâm từ phía sau truyền đến: "Đừng có mà nghĩ nhiều, bốn phía ở đây đều là người, ngươi không chạy thoát được đâu."

Lạc Kim Tiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi trở về, tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đứng ở trước Khúc Vi Ngâm.

"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?" Khúc Vi Ngâm có chút uể oải yếu ớt, cô đưa tay lên trước ngực, dường như đang cố nén cái gì đó.

"Ta thề với trời, ta không hề làm gì cả." Lạc Kim Tiêu lập tức đứng thẳng người, chỉ lên trời gằn từng chữ.

"Bất kể như thế nào, Khúc Vi Ngâm ta cũng không muốn cùng một tên phế vật như ngươi có chút dây mơ rễ má nào." Âm thanh của Khúc Vi Ngâm ngày càng bé, một kích vừa rồi tựa như đã hao phí tất cả thể lực của cô.

"Cho nên ngươi phải chết." Cô ngước mắt nhìn lên, lông mi nhỏ dài như quạt hương bồ, một tia sáng sắc lạnh lóe lên.

Chân Lạc Kim Tiêu mềm nhũn, lúc này suýt chút nữa đã quỳ xuống.

Nhưng vừa mới dứt lời, Khúc Vi Ngâm bắt đầu thở dốc, sắc mặt cô trắng bệch, chỉ có đôi môi vẫn đỏ mọng diễm lệ như trước, làm tăng thêm một chút yếu đuối mỏng manh, trông giống như đóa hồng mai trong tuyết, ở trong gió rét lạnh run.

Dường như cô tạm thời bỏ qua suy nghĩ gϊếŧ Lạc Kim Tiêu, đưa tây cầm lên bức thư vừa rồi đặt trên giường, ngơ ngác nhìn một lát, thuận miệng niệm một câu bí quyết, thiêu nó thành tro.

Sau đó, đột nhiên cơ thể cô mềm nhũn, ngã xuống phía dưới, Lạc Kim Tiêu thấy thế, vô ý thức chạy về trước mấy bước, tự tay đỡ lấy đầu vai của cô.

"Ngươi không sao chứ..."

Nhưng vừa mới đυ.ng tới da thịt ấm áp của Khúc Vi Ngâm, nàng lập tức hối hận, lúc nào làm người tốt không làm, hết lần này tới lần khác chọn lúc này, đối xử tốt với nữ ma đầu này?

Nhưng lúc Khúc Vi Ngâm yếu đuối, sát khí trên người phai nhạt chút ít, hai vai gầy yếu cũng run rẩy, đỡ cô trong khoảng cách gần như vậy, trong lòng Lạc Kim Tiêu còn sinh ra cảm giác kì dị.

Đời trước gặp cô đều là lúc huyết khí quanh thân nồng đậm, nhưng đời này gặp cô lại có thể cảm nhận được hương hoa mát mẻ, rất nhạt, rất dịu dàng.

"Giúp ta một chút." Khúc Vi Ngâm đột nhiên nói, cô chậm rãi vươn một tay ra, nắm lấy cổ tay Lạc Kim Tiêu.

Tay cô có chút mát mẻ cùng ẩm ướt, giống như con ngươi của cô, đều ngập hơi nước.

Qủy thần xui khiến không biết sao nàng lại gật đầu.

Khúc Vi Ngâm đột nhiên cúi đầu, Lạc Kim Tiêu nhất thời cảm thấy da đau xót, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là nhịn được, không lên tiếng.

Nàng cảm thấy mềm mại, như có một động vật nhỏ ướŧ áŧ trườn trên da thịt cổ tay nàng, cảm giác tê dại ngưa ngứa ở bên ngoài bề mặt da từ từ lớn dần lên, vuốt ve nhè nhẹ khiến trong lòng có chút tê dại.

Nàng cảm thấy máu trong người mình như đang chảy mất, nói như vậy, Khúc Vi Ngâm biết là có máu là có thể giải mị cổ, hơn nữa càng nhiều máu, giải cổ càng nhanh.

Tuy rằng nàng nói giúp cô giải cổ, nhưng nếu muốn thực sự khôi phục như bình thường vẫn còn cần không ít máu tươi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cánh tay Lạc Kim Tiêu đã không còn cảm giác, nàng cắn chặt môi dưới, đoán bản thân có bị cô hút sạch không còn tí máu nào hay không?

"Mỹ nhân, nếu không để lại cho ta một ít máu?" Nàng sợ hãi nói.

Khúc Vi Ngâm gầm lên một tiếng, giống như đang cười, sau đó cánh môi mềm mại rời đi. Một tay cô chống giường, chống người lên, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Kim Tiêu.

Bờ vai và chiếc cổ mềm mại hoàn toàn bại lộ trước mặt Lạc Kim Tiêu, các đường nét trên cơ thể như tranh vẽ, thấy như vậy, Lạc Kim Tiêu không nhịn được có chút xấu hổ, dời ánh mắt đi.

"Cảm ơn, máu của ngươi rất ngọt." Đột nhiên Khúc Vi Ngâm nở nụ cười, máu từ khóe môi nó tràn ra, nhìn thấy mà giật mình, trông vừa diễm lệ vừa quyến rũ.

"Tiểu phế vật, mặt ngươi đỏ cái gì." Cô nói, đồng thời vươn tay ra, lau đi vết máu dính trên khóe miệng.

Sau đó nhẹ nhàng bôi lên môi Lạc Kim Tiêu.