Thôi xong, Lạc Kim Tiêu cứng đờ, xoay người sang chỗ khác, một bên vừa quan sát Khúc Vi Ngâm, một bên tìm kiếm biện pháp chạy trốn ra ngoài.
Chỉ thấy người nọ từ trong lòng lấy ra vật gì đó, ném tới trước mặt Khúc Vi Ngâm, nhìn từ xa trông nó giống như một phong thư đang mở ra.
Sau khi Khúc Vi Ngâm thấy được phong thư kia, vẻ mặt chợt thay đổi, trong nháy mắt, Lạc Kim Tiêu nhìn thấy rõ ràng, cô vì tức giận mà màu mắt thay đổi.
Trong phòng sát ý càng đậm, Lạc Kim Tiêu ở một bên tay chân luống cuống, không thể trốn đi đâu được, nàng cắn răng, không biết sợi gân chỗ nào hoạt động sai rồi, đột nhiên xông lên phía lần nữa, đυ.ng ngã người bịt mặt kia.
Khúc Vi Ngâm kinh ngạc nhìn về phía nàng, sau đó, một đôi tay ấm áp non mềm chợt che trên mặt cô, che kín lại đôi mắt của cô.
Cùng lúc đó, hai người đồng thời ngã về phía đầu giường, gáy của Khúc Vi Ngâm đập trúng vào tường, âm thanh vô cùng trong trẻo.
Cô khẽ hừ một tiếng, sau đó cô hạ thấp giọng xuống, không thể nhịn được nữa nói: "Lạc Kim Tiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lạc Kim Tiêu cuống quýt lật mình, từ trên người cô đi xuống, gương mặt ửng đỏ.
Nàng có thể giải thích như thế nào, nói là sợ cô nhập ma sau đó đại khai sát giới, cho nên che ánh mắt của cô lại?
"Cản trở." Người bịt mặt kia không kiên nhẫn liếc nhìn Lạc Kim Tiêu, giống như đập vào mắt hắn Lạc Kim Tiêu cũng chỉ là con kiến hôi, tay áo lớn của hắn khẽ động, một ánh sáng xông đến trước mặt Lạc Kim Tiêu.
Gió mạnh mang theo ánh sáng bắn ra, Lạc Kim Tiêu thầm nghĩ một tiếng không tốt, vô ý thức lại nhào đến chỗ Khúc Vi Ngâm, dường như kéo cô trở thành cọng rơm cứu mạng.
Tuy rằng trước mắt nữ ma đầu này gϊếŧ người như ngóe, nhưng so với nam nhân không quen biết kia thì nữ ma đầu trông đáng yêu hơn một chút.
Khúc Vi Ngâm đã sớm chờ cơ hội này từ lâu, bây giờ thấy cơ hội đã tới, tay phải vẫn giấu sau ống tay áo đột nhiên xuất hiện, tức khắc một luồng ánh sáng từ tay cô bắn ra, luồng khí mạnh, tốc độ cực nhanh, bằng mắt thường Lạc Kim Tiêu không có cách nào thấy rõ.
Người bịt mặt kia vội vàng đưa tay ra trước mặt, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, nhưng vẫn không đỡ được công kích của cô, ngược lại đánh cả người và kiếm bay ra ngoài, ầm một tiếng, đập trúng vào tường, lại theo mặt tường rơi xuống bộp một cái, nhìn gương mặt co giật của hắn, lần này nhất định là thương tổn tới ngũ tạng lục phủ rồi.
Lạc Kim Tiêu nhìn thấy tình trạng bi thảm của hắn, hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như một chưởng này đánh lên người nàng, nhất định là thịt nát xương tan.
"Cút đi." Ở trên đỉnh đầu nàng vang lên một tiếng quát khẽ, lúc này Lạc Kim Tiêu mới ý thức được, bây giờ cả người mình đều dính trên người Khúc Vi Ngâm, hai tay còn ôm chặt eo cô.
Lạc Kim Tiêu ngượng ngùng bò dậy, thu tay về.
Nữ ma đầu ác đúng là ác thật, nhưng cơ thể cũng rất mềm mại, nàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà nghĩ.
Khúc Vi Ngâm thoáng giật giật cơ mặt, trong mắt lóe lên một tia đau đớn, mặt không biến sắc ngã về trong giường.
"Ngươi lôi hắn ra ngoài, để ở đây bẩn," Cô trầm giọng nói.
Lạc Kim Tiêu không dám chống lại, nàng nhảy xuống giường, không ngừng bận rộn, kéo chân người bịt mặt kia, kéo tới cửa, động tác dừng lại.
"Cái kia, ta không ra được ..." Lạc Kim Tiêu thận trọng nói.
Không có tiên mạch đúng là quá nhỏ bé thấp kém rồi.
Khúc Vi Ngâm lạnh nhạt nhìn nàng một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, trong nháy mắt phong ấn ở cửa lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Phế vật." Khúc Vi Ngâm nói.
Lạc Kim Tiêu nghe vậy nhịn không được nắm chặt tay, nhưng nàng lại nhớ một chưởng vừa rồi, lập tức buông tay ra, tiếp tục vùi đầu vào kéo người.
Dù sao người cũng co được duỗi được, tương lai nàng có tiên mạch rồi, sẽ đến đánh nữ ma đầu vô cùng hung ác một trận cũng không muộn.