Chương 5
Vẻ mặt Khúc Vi Ngâm có chút hoang mang, dường như chưa từng nghĩ tới đêm nay Lạc Kim Tiêu sẽ làm như vậy, cô vừa phản ứng lại, mặt đỏ lên, hất tay Lạc Kim Tiêu ra, cau mày nói: "Mới vừa rồi ngươi làm gì vậy?"
Mặc dù Khúc Vi Ngâm vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn vô cùng yếu ớt, nhưng thuận miệng nói một câu cũng khiến người ta sợ hãi.
Lạc Kim Tiêu chống lại ánh mắt của cô, sau lưng cũng ướt sũng, nàng vội vàng lui về sau, đàng hoàng nói: "Giải cổ cho ngươi."
Sắc mặt Khúc Vi Ngâm đỏ lên, hình như có hơi xấu hổ, nhưng tức giận vẫn chiếm nhiều hơn, cô nâng tay lên lần nữa, nói: "Lần này vẫn không thể lưu lại ngươi."
"Chờ đã!" Lạc Kim Tiêu xoay người nhảy xuống giường, nàng biết Khúc Vi Ngâm hiểu lầm rồi, vội vàng nhanh chóng nói: "Ta chưa từng làm gì với ngươi, nhưng mà ta biết phương pháp giải cổ."
Khúc Vi Ngâm cười lạnh một tiếng, giống như sốt ruột, không nhịn được nữa, đôi mắt phượng hẹp dài của cô khẽ nâng lên, quan sát cảnh tượng bốn phía, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thừa dịp cô chưa ra tay, vội vàng mở to hai mắt, lấy hơi vài lần, tiếp tục thành khẩn nói: "Ngươi tin tưởng ta, ta chỉ là muốn cứu người mà thôi."
Khúc Vi Ngâm nghe vậy, lúc này tròng mắt mới nhìn nàng một cái, vẻ mặt vô cùng khinh miệt: "Ngươi cứu ta?"
"Bây giờ cách giải mị cổ ngoại trừ làm mấy chuyện xấu xa kia thì không còn biện pháp nào khác để giải cổ, cho dù có, chỉ bằng ngươi làm sao biết được."
Cô không muốn nghe Lạc Kim Tiêu giải thích nữa, ánh sáng trong tay phút chốc mở rộng, con ngươi Lạc Kim Tiêu co lại, không kịp nói gì nữa, vội vàng nhào sang bên kia.
Đúng lúc này, đột nhiên ở cửa phòng phát ra tiếng động, trong nháy mắt, phong ấn vốn kiên cố biến mất, Lạc Kim Tiêu còn chưa kịp tránh thoát khỏi một chưởng của Khúc Vi Ngâm thì trước mặt nàng lại gặp một ánh sáng nóng bỏng, nhất thời nàng không nhịn được mà kêu to một tiếng: "Mẹ kiếp."
Cũng may mặc dù nàng không có tiên mạch, ngược lại thân thủ cũng được coi là nhạy bén, lúc này nằm úp sấp trên mặt đất, hai luồng khí ở đỉnh đầu nàng gặp nhau rồi nổ tung, chỉ nghe thấy bùm bùm loạn xạ một hồi, trong phòng hễ thứ gì dễ vỡ đều bị chấn động rơi xuống vỡ vụn.
Nàng ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất hừ một tiếng, vội vươn tay sờ toàn bộ chân tay mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ôm đầu vừa len lén lui về sau vừa nhìn, chỉ thấy hình như Khúc Vi Ngâm đã sớm nghĩ đến chuyện như vậy, không thấy ngạc nhiên chút nào, trên mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ là tự tay khép vạt áo lại, che khuất một phần ngực trắng muốt.
Người đến che mặt, nhưng nhìn một chưởng đánh từ xa tới kia, khẳng định là cao thủ. Dường như hắn không phát hiện ra Lạc Kim Tiêu, một cước nhảy từ trên đầu nàng tới, trực tiếp đi tới chỗ Khúc Vi Ngâm.
Lạc Kim Tiêu không muốn tính toán cái nỗi nhục dưới đáy quần này, nàng vẫn ôm đầu như trước, thầm nghĩ chỉ muốn ngụy trang thành cái gối vàng rơi trên mặt đất.
Khúc Vi Ngâm vẫn không nhúc nhích, cô lẳng lặng tựa ở trên giường hẹp, vẻ mặt lười biếng dửng dưng, con ngươi lúc nãy bạc màu giờ đã khôi phục như bình thường.
"Lấy công lực của ngươi hôm nay, vẫn đừng nên chống lại ta." Người đến đột nhiên mở miệng, giọng nói rất quen thuộc, làm như quen biết đã lâu.
Khúc Vi Ngâm nhướng mày, gật đầu, giống như là đồng ý lời vừa rồi của hắn.
Thừa dịp hai người này không chú ý đến mình, Lạc Kim Tiêu cẩn thận từng li từng tí từ dưới đất bò dậy, ngọ nguậy đi về phía trước mấy bước.
Xem ra Khúc Vi Ngâm sắp nhập ma rồi, chi bằng nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này, Lạc Kim Tiêu bắt đầu nhấc chân chạy, thế nhưng chạy tới cửa lại bị phong ấn ngăn lại, suýt chút nữa té ngã như chó ngã xuống bùn.
Nàng ôm cái trán, đau đến mức ứa nước mắt ra, tại sao người nọ đi vào rồi còn cho thêm cái phong ấn làm gì?