Lạc Kim Tiêu ngơ ngác nhìn người nọ, như bị hắt một chậu nước lạnh lên người.
Nàng chắc chắn đang nằm mơ. Nàng, thiên tài ngàn năm mới có một, sao lại trở thành trời sinh không có tiên mạch? Còn nữa, thành thân với Khúc Vi Ngâm, vị nữ ma đầu kia sao?
Nói xong, người nọ khinh miệt nhìn nàng một cái. Rầm một tiếng, cửa sổ bị đóng lại, theo sau đó là ánh kim quang nhàn nhạt phát ra. Lạc Kim Tiêu biết đây là kết giới, nàng không ra được.
Tất cả mọi cảm giác đều rất chân thật, Lạc Kim Tiêu bỗng xoay người, mỹ nhân kia vẫn an tĩnh nằm trên giường, rốt cuộc nàng cũng biết tại sao vừa nãy lại cảm thấy đối phương quen thuộc rồi.
Đây không phải là vị Ma Tôn đã gϊếŧ nàng sao!
Chỉ là hiện giờ trên mặt cô không có vết sẹo dữ tợn kia, đồng tử cũng không mang những đặc điểm sau khi nhập ma, thế nên lúc nãy khi cô mở to mắt, nàng chỉ có cảm giác quen thuộc, chưa thể nhận ra.
Lạc Kim Tiêu cẩn trọng tới gần giường, những ký ức hỗn loạn trong não bắt đầu nhớ lại câu chuyện xưa về Khúc Vi Ngâm mà nàng đã nghe được trong mấy năm đầu tu luyện.
Đó là vào khoảng hai ngàn năm trước, Khúc Vi Ngâm vẫn còn là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Vô Hối Môn. Gia chủ Khúc gia, tức phụ thân cô bất ngờ bỏ mạng, lúc ấy đáng lý ra cô sẽ kế thừa vị trí của phụ thân, nhưng do tuổi còn nhỏ bèn bị thúc phụ đoạt quyền gia chủ.
Thúc phụ của cô, Khúc Thừa Châu làm trưởng lão Vô Hối Môn, không chỉ chèn ép giày vò cô, mà còn lập kế khiến cô bị trúng mị cổ, đưa cô đi thành thân với một phế vật không có tiên mạch. Khúc Vi Ngâm không thể chịu đựng nổi nên đã nhập ma vào ngay đêm thành thân, thuận tay hút người bên cạnh thành thây khô.
Từ đó trở đi, trên giang hồ đã có thêm một nữ ma đầu tàn nhẫn độc ác, đồ sát các đại môn phái, làm dấy lên bao trận mưa máu gió tanh, khiến cho Lục giới mới vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Bản thân giờ đây đang ở vào thời điểm hai ngàn năm trước, là cái tên phế vật sẽ bị hút thành thây khô trong truyền thuyết đó ư?
Lạc Kim Tiêu lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, nàng khó khăn lắm mới đứng vững. Việc cấp bách hiện giờ là rời khỏi nơi này, nếu không đợi đến lúc Khúc Vi Ngâm tỉnh lại, nàng sẽ mất mạng!
Nàng cũng không muốn bị gϊếŧ hai lần bởi cùng một người đâu.
Có điều ngay lúc nàng chuẩn bị xoay người bỏ trốn thì chiếc giường khẽ run lên, Khúc Vi Ngâm mở bừng hai mắt, đồng tử lóe sáng như ngọc lưu ly, rất nhanh đã khôi phục vẻ trấn tĩnh, cổ tay trắng nõn chậm rãi hiện ra, sau đó cô chống hai tay lên giường.
Lạc Kim Tiêu thầm kêu lên một tiếng không tốt, đóng băng tại chỗ.
Quả thật Khúc Vi Ngâm rất đẹp. Mặc dù trong mắt tràn ngập sát ý nguy hiểm nhưng vẫn khiến người khác không thể rời mắt được.
“Đúng là ngươi.” Đột nhiên cô cười khẽ, dường như hơi kinh ngạc, pha lẫn trong đó chút vẻ mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn xung quanh, như thể đang nhớ lại chuyện gì đó.
Sau đó, cô bất chợt giơ tay, ánh sáng mờ ảo hội tụ lại lòng bàn tay, trong suốt như thủy tinh. Cùng lúc đó, sắc đen trong con ngươi dần mờ đi, so với sắc môi càng lộ ra vẻ mị hoặc.
Cả người Lạc Kim Tiêu cứng đờ, nàng biết bản thân lại sắp đối diện với cái chết, lần này có vẻ như cảm giác sợ hãi nhiều hơn lần trước một chút.
Nàng suy nghĩ rất nhanh, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng, bất chấp tất cả bổ nhào lên giường, thoắt một cái đã bắt được cổ tay của Khúc Vi Ngâm.
Khúc Vi Ngâm không ngờ nàng sẽ to gan như thế, sửng sốt một chút, dừng động tác lại.
Chỉ thấy Lạc Kim Tiêu đỏ mặt, lắp bắp nói: “Đừng, đừng gϊếŧ ta. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”