Mỹ nhân yêu kiều có thể dùng một tay ôm hết eo này sao có thể chịu nổi kiểu giày vò ấy. Cô hừ hừ một tiếng, trong cơn hôn mê khẽ nhíu mày.
Lần này Lạc Kim Tiêu không hề cảm thấy áy náy, nàng nghiêm túc nghĩ cách, sau đó giơ tay lên, dùng sức tát mỹ nhân kia. Âm thanh lanh lảnh phát ra, mỹ nhân bị đau, đột nhiên mở hai mắt ra.
Lúc đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ mê man cùng sự nghi ngờ, sau đó toát lên sự hoảng sợ. Khi đã nhìn rõ gương mặt của Lạc Kim Tiêu, ánh mắt của mỹ nhân lập tức tràn ngập sát ý.
“Là ngươi…” Cô thều thào nói, sau đó trợn hai mắt lên, cô vung tay muốn đoạt mạng Lạc Kim Tiêu. Lạc Kim Tiêu lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Có chuyện gì từ từ nói, ta đang giải mị cổ cho ngươi đó!”
Lạc Kim Tiêu nhanh chóng né tránh, trong lúc hoảng loạn đã vô tình kéo y phục của mỹ nhân, cả người mỹ nhân chợt lạnh. Sự xấu hổ kèm theo cơn giận dữ theo đó mà tăng, không thể kiềm chế được, cô hung ác nói một câu muốn chết, sau đó công kích về phía Lạc Kim Tiêu, muốn mạng của nàng.
Lạc Kim Tiêu không biết tại sao đối phương lại có địch ý nặng như vậy, cũng may mỹ nhân kia bởi vì bị trúng mị cổ nên chẳng có bao nhiêu sức lực, dẫn tới đánh không ra chiêu nào. Lạc Kim Tiêu nhắm chuẩn thời cơ mà ra tay, tặng cho cô một chưởng.
Mỹ nhân lập tức dừng động tác, dường như là thở dài một hơi, sau đó mất sức ngã về phía trước, trực tiếp rơi vào ngực Lạc Kim Tiêu.
Lúc thân thể ấm áp chạm vào da thịt, Lạc Kim Tiêu hơi hoảng hốt, nàng đỏ mặt, cực kỳ cẩn thận ôm lấy mỹ nhân, sau đó dứt khoát cứa vào lòng bàn tay, nặn ra một giọt máu.
Giọt máu đỏ tươi gai mắt chảy vào trong miệng của mỹ nhân, khiến gương mặt cô càng thêm kiều diễm, Lạc Kim Tiêu nhìn đến xuất thần. Không biết tại sao, mới vừa rồi lúc mỹ nhân mở to hai mắt, dáng vẻ ấy cực kỳ quen thuộc, nhưng bản thân lại chẳng nhớ ra đã gặp cô ở đâu.
Mỹ nhân nỉ non một tiếng, liếʍ lấy giọt máu còn sót lại trên khóe miệng, chép chép vài cái, hoàn toàn không còn dáng vẻ tàn nhẫn khi nãy, thay vào đó là gương mặt ngọt ngào đang ngủ say.
Nhiệt độ trên người cô càng lúc càng giảm, sắc mặt cũng khôi phục lại như bình thường. Lúc này Lạc Kim Tiêu mới thở hắt ra, nhẹ nhàng đặt xuống giường rồi nhanh chóng mặc lại y phục cho cô.
Mị cổ mang lại tai họa cho vô số nữ tử, nhưng lại có phương pháp giải cực kỳ đơn giản, chỉ cần có được một giọt máu của người khác lúc đang tỉnh táo thôi. Có điều nữ tử bị trúng mị cổ trăm ngàn năm qua, đều không ai cam tâm tình nguyện cho họ một giọt máu.
Trên mặt mỹ nhân vẫn còn dấu bàn tay rất rõ ràng, cô ngủ say sưa. Lúc này Lạc Kim Tiêu mới có thời gian suy nghĩ chuyện của mình.
Nàng nhảy xuống giường, dự định ra ngoài xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nào ngờ đâu lúc đến cửa lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
“Ai lại khóa cửa phòng tân hôn vậy…” Lạc Kim Tiêu lẩm bẩm, ngó đầu ra ngoài cửa sổ để dò xét. Nàng còn chưa kịp nhìn thấy phong cảnh bên ngoài thì đã nghe thấy trận gió thổi đến, chợt có người xuất hiện trước mặt nàng.
“Lạc tiểu thư, thỉnh ngài mau chóng viên phòng, chớ để lỡ giờ lành.”
Người nọ khom lưng, nhưng lại chẳng có vẻ nhún nhường nào.
“Ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây?” Lạc Kim Tiêu xuyên qua song cửa sổ, nhíu mày hỏi.
Người nọ dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn nàng một lượt, sau đó nói: “Lạc tiểu thư đừng có giở trò, ngài trời sinh không tiên mạch, vốn chẳng thể tu luyện. Hiện giờ Khúc trưởng lão để ngài thành thân với Khúc Vi Ngâm chính là đang coi trọng ngài. Nếu xảy ra bất trắc nào, cả ngài và trên dưới Lạc gia sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”