Sau Khi Xuyên Thành Phế Vật Ta Gả Cho Vai Ác

Chương 2

Dường như mỹ nhân lại bị quấy rầy, cô khẽ động đậy, bàn tay thon dài kéo lấy góc áo của Lạc Kim Tiêu, ra sức nắm chặt. Sắc mặt càng hiện lên vẻ đau khổ, giống như đang phải chịu sự giày vò.

Lạc Kim Tiêu đi từ khϊếp sợ này đến khϊếp sợ khác, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ đạo nghĩa mà phụ mẫu đã dạy. Nàng duỗi tay sờ trán đối phương, vừa chạm vào bèn thấy nóng hổi, dường như là bị phong hàn.

Chỉ là nàng còn chưa làm gì thì đã thấy mỹ nhân kia đau đớn cọ vào tay nàng, hai tay vuốt ve lung tung. Ngay lập tức, toàn thân Lạc Kim Tiêu đã sởn hết gai ốc, sắc mặt ửng đỏ lùi về sau một chút.

Càng xấu hổ hơn, nàng nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng. Gương mặt mỹ nhân kia ửng hồng, hai tay nắm chặt, tuyệt đối không giống như đang phát bệnh, ngược lại càng giống bị người khác hạ mị cổ.

Đối với nữ tử, mị cổ là một loại mị dược cực kỳ độc. Nếu kẻ trúng mị cổ không thể song tu với người khác thì sẽ đau đớn mà chết, thật sự âm hiểm độc ác. Trước đây lúc tu hành, Lạc Kim Tiêu đã từng đọc rất nhiều y thư, lúc nhìn thấy loại độc này đã thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát phê phán một phen.

Cũng may sau này có người tìm ra phương pháp giải mị cổ, bèn được thiên hạ lan truyền. Độc đã có cách giải, lâu dần chẳng có ai dùng đến nó nữa.

Nghĩ đến đây, Lạc Kim Tiêu vội vàng vén tay áo, bắt đầu cởi y phục trên người mỹ nhân kia ra. Tốc độ của nàng cực nhanh, thuần thục; vốn dĩ được bọc kín kẽ, vậy mà giờ đây toàn thân mỹ nhân chỉ còn lại một lớp vải mỏng.

“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, ta là có ý tốt, ngươi cố nhịn chút, coi như là được người khác giúp làm sạch thân thể, chớ có trách tội ta…” Nàng nói thầm trong lòng.

Dáng người mỹ nhân kia cực kỳ hoàn hảo, bờ vai nhỏ bé thẳng tắp, phập phồng quyến rũ. Dường như đối phương cảm nhận được sự lạnh lẽo, càng thêm không kiêng nể gì mà sát lại gần Lạc Kim Tiêu.

Thân thể nóng bỏng của mỹ nhân dáng chặt vào cánh tay của nàng, Lạc Kim Tiêu hơi mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không dừng động tác. Sau khi cởi hết lớp y phục, chẳng còn gì cản trở nữa, nàng bắt đầu lẩm nhẩm đọc công pháp tâm quyết.

Hoàn toàn tĩnh lặng.

Lạc Kim Tiêu mở to hai mắt, nàng cúi đầu nhìn chính mình, ngay lập tức đầu óc bèn trống rỗng.

Tiên mạch của nàng đâu? Một thân tiên mạch tràn đầy linh lực, giờ đây lại không rõ tung tích. Lúc này toàn thân dường như rỗng tuếch, chẳng có gì cả.

Người tu tiên không có tiên mạch có khác gì phế nhân, không có đất dụng võ, Lạc Kim Tiêu hoàn toàn luống cuống. Nàng duỗi tay bắt mạch cho chính mình, cảm xúc quen thuộc ập đến, cực kỳ hoàn chỉnh.

Chẳng lẽ là bị đánh dẫn tới nội thương nên mới mất đi tiên mạch? Nhưng hình như cũng không đúng lắm!

Không đợi Lạc Kim Tiêu nghĩ ra nguyên nhân, mỹ nhân kia lại bắt đầu động đậy, có vẻ cô không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa, dùng sức cắn môi, đôi môi căng mọng bị cắn đến chảy máu.

Lạc Kim Tiêu chỉ lơ đễnh chút bèn bị cô quấn lấy. Nàng cảm nhận được hai cánh tay trắng nõn kia đang vòng lấy eo mình, đồng thời đối phương còn phát ra tiếng thở dốc. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp phải tình cảnh này, gương mặt ngay lập tức đỏ bừng.

“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, ngươi cố nhịn chút. Tuy ta không thể sử dụng công pháp, nhưng mị cổ này còn có một phương pháp giải nữa.” Lạc Kim Tiêu lẩm bẩm, duỗi tay đè hai vai nhỏ nhắn mềm mại kia lại, cố sức ép cô xuống giường, sau đó vươn đôi chân của mình ra, khóa cô lại.