Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Tần Y lại nói: “Con xem tính cách của Nguyệt Nguyệt trầm như vậy, Tiểu Vương lại là người hướng ngoại, vừa hay hai người có thể bổ sung cho nhau. Hai người giống nhau quá thì sẽ rất dễ cãi nhau. Sinh hoạt muốn hoà thuận thì phải thả lỏng một chút, một nội một ngoại, như vậy hôn nhân mới có thể duy trì lâu dài.”
Tần Kiến Nguyệt uống nước dừa, không hề lên tiếng.
Trình Du Lễ thay đổi tư thế ngồi, chống tay, anh có thể cảm nhận được huyệt Thái Dương đang đập thình thịch trong lòng bàn tay, có chút đau nhói.
Vương Thành nói: “Không phải đâu dì, con và Kiến Nguyệt đến bát tự còn chưa có một nét nào. Dì đừng ghép cặp bậy bạ.”
Tần Kiến Nguyệt nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, con đừng ngày nào cũng ở trong nhà.” Tần Y nói với Tần Kiến Nguyệt, “Ngày thường, cùng Tiểu Vương ra ngoài đi dạo. Đúng rồi, Tiểu Vương, lần trước dì có thấy con đăng buổi hòa nhạc gì đó, đã đến lúc chưa, hai con có thể cùng nhau đi xem.”
Vương Thành thuận thế dựa vào: “Dì nhắc đến cái này con mới nhớ, vừa hay bạn con có cho con hai tấm vế, cuối tuần cùng nhau đi đi Nguyệt Nguyệt.”
Vương Thành người này cũng có chút tinh quái, ỷ vào Tần Y có kỳ vọng vào anh ta, anh ta liền có tính toán trong lòng.
Tần Kiến Nguyệt ủ rũ uống nước dừa, nói: “Buổi hoà nhạc này, tôi xem rồi.”
Tần Y tắc lưỡi một cái: “Con có thể xem thêm lần nữa với Tiểu Vương mà..”
Vương Thành nhanh chóng nói: “Vậy sao? Em đã xem qua buổi hoà nhạc kia rồi cũng không sao. Vé này có thể đổi. Em có thể buổi xem kịch hay bộ phim nào đó chưa xem.”
Tần Kiến Nguyệt: “…… Cuối tuần này tôi muốn luyện hát.”
Tần Y nói: “Luyện hát lúc nào mà không được chứ, ngày nào con chẳng luyện.”
Tần Kiến Nguyệt: “Không được, sắp tới có buổi biểu diễn rồi.”
Vương Thành: “Như vậy sao, em diễn kịch gì thế, anh có thể luyện cùng em.”
Tần Y nói: “Vậy thì làm phiền con quá, cứ để nó tự luyện đi.”
Vương Thành nói: “Không sao cả, con luyện cùng Nguyệt Nguyệt cũng được. Du sao cuối tuần này còn không có tiết, khá là rảnh rỗi.”
Nghe anh ta gọi “Nguyệt Nguyệt” thuận miệng như vậy khiến Trình Du Lễ thở hắt ra một hơi dài. Giữa hai lông mày khó che được sự kích động.
Sau đó là một bầu trời yên tĩnh.
Tần Kiến Nguyệt bỏ trái dừa xuống, đứng dậy nói: “Con đi vệ sinh một lát.”
Vương Thành nói: “Được, em đi đi, anh nói chuyện với dì một chút.”
Tần Kiến Nguyệt không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra cô cũng không chú ý đến người đang ngồi trên sô pha. Cô chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi đây mà thôi.
Nhưng vừa ra tới cửa đã bị vấp ngã.
Cô nhanh chóng rơi vào vòng tay của ai đó.
Trình Du Lễ thoải mái bóp nhẹ eo cô, một tay áp lấy sau ót cô, cắn vào môi cô như đang trừng phạt, anh mυ'ŧ lấy một ít nước dừa nơi khoé môi.
Vị ngọt nhẹ quyện vào miệng anh, theo yết hầu nuốt vào bụng.
Trình Du Lễ cụp mắt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt khó đoán: “Tần Kiến Nguyệt, anh cho phép em nghỉ chưa?”