Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 30

Nhóm Dịch: Bobo Taotao

Tần Kiến Nguyệt lẩm bẩm: “Ai là vợ của anh chứ.”

Trình Du Lễ một chút cũng không xấu hổ: “Tư định chung thân không phải chọn anh sao, còn không cho anh gọi là vợ à?”

“Không phải anh nói là giả sử sao?” Giọng nói cô càng lúc càng nhỏ.

Sau đó, Trình Du Lễ cũng không so đo nữa, anh nhẹ nhàng cười nhạt: “Được rồi, ngủ sớm đi, đừng thức khuya nữa.”

-

Bệnh cảm lần này của Tần Y có chút nghiêm trọng, đi khám bệnh viện được chẩn đoán là viêm phổi cấp tính, yêu cầu bà ấy phải nằm viện điều trị. Bởi vì phải chăm sóc mẹ nên Tần Kiến Nguyệt xin nghỉ mấy ngày không đến hội quán.

Cô nói cho Trình Du Lễ chuyện này, là bởi vì anh cố ý đi hội quán tìm cô, nhưng lại không gặp được cô. Anh luôn thích ôm cây đợi thỏ, cô không thể để anh chờ vô ích nên đã gọi nói cho anh biết.

Chiều hôm đó Trình Du Lễ đến bệnh viện thăm bệnh, anh cùng với một người đàn ông đi chung thang máy.

Người đàn ông kia có mang theo ít quà tặng, chắc chắn là đi thăm bệnh.

Trình Du Lễ ban đầu không để ý nhiều, nhưng khi thang máy chuẩn bị tới nơi, người đàn ông kia đã nghe điện thoại và nói: “Anh đã tới rồi Kiến Nguyệt, em ở phòng nào gửi cho anh đi —— được được, anh sẽ đến ngay.”

Trình Du Lễ nghiêng đầu liếc anh ta một cái, người đàn ông kia có mang một chiếc mắt kính, dáng vẻ khá tri thức.

Ký ức giữa anh và người xa lạ này bị đánh thức, một lần nào đó, ở Hầu Nguyệt Trai, anh cùng chú Lan thả chim bồ câu, chiều hôm đó anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi vào ngõ nhỏ tản bộ, ngẩng đầu lên liền thấy Tần Kiến Nguyệt và một người đàn ông ở cùng nhau. Quan hệ giữa hai người vừa nhìn đã rõ, cảnh tưởng đó anh có thể mơ hồ hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

Thang máy tới lầu được chọn liền mở cửa ra.

Vương Thành đi ra khỏi thang máy, bước chân nhanh hơn bình thường, anh ta đi về phía trước, giữa đường thì gặp phải Tần Kiến Nguyệt đang đứng để đợi dẫn đường.

“Vương Thành, tôi ở đây.” Tần Kiến Nguyệt gọi anh ta một tiếng.

“Tới liền.” Vương Thành khẽ chạy qua.

Hai người cùng nhau đi đến một phòng bệnh.

Tần Kiến Nguyệt nói: “Sao còn mua đồ thế, đã nói anh không cần mua gì rồi mà.”

Vương Thành cười nói: “Chỉ là một ít trái cây thôi, dì ăn không hết thì em ăn.”

Anh ta vừa nói vừa nhét trái dừa trong tay cho Tần Kiến Nguyệt: “Mới vừa chặt xong, em uống đi. Ống hút, anh mở cho em.”

Anh ta nhất thời ân cần quá mức, Tần Kiến Nguyệt có chút ngượng ngùng, cầm lấy ống hút trong tay Vương Thành, cô đâm vào nhưng lại không uống, xấu hổ cười cười: “Cảm ơn.”

Phòng bệnh là phòng ba người, giường của Tần Y nằm ở trong cùng, thấy Vương Thành đi vào, Tần Y liền vui vẻ tiếp đón anh ta. Thấy mẹ xem anh ta như con rể nhà mình, Tần Kiến Nguyệt không biết phải nói thêm gì, Vương Thành không thể nắm được trái tim của người đẹp nhưng rất giỏi lấy lòng mẹ cô.

Trước giường treo một bức rèm ngăn cách.

Tần Kiến Nguyệt ngồi đưa lưng với cửa nên bà ấy không thấy Trình Du Lễ đi theo phía sau.

Trình Du Lễ thấy mình đến không đúng lúc nên cũng không bước tới, anh chỉ nhàn nhã ngồi ở sô pha phía sau tấm rèm, khoanh tay, nhắm mắt lại yên lặng nghe cuộc trò chuyện của ba người.

Tần Y nói: “Tiểu Vương, con không cần mang nhiều đồ như vậy, sau này chúng ta thường xuyên qua lại là được, đều là người một nhà, con không cần khách sáo như vậy.”

Tần Kiến Nguyệt chỉ lặng lẽ đặt quả dừa trong tay xuống tủ đầu giường.

Vương Thành lại không chịu để quả dừa như vậy, anh ta cầm lên lại rồi đưa cho Tần Kiến Nguyệt, “Uống đi, ngọt lắm đấy.”

Tần Kiến Nguyệt mím môi, lại nói: “Cảm ơn.”