Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Tần Kiến Nguyệt hốt hoảng, kinh ngạc mà nhìn Trình Du Lễ, đẩy vai anh ra, giọng nói vô cùng nhỏ: “Sao anh lại đến đây?”
Trình Du Lễ nhẹ giọng nói: “Đến thăm mẹ của em.”
“Sao không nói trước với em một tiếng?” Tần Kiến Nguyệt vội vàng đứng dậy, quay đầu lại nhìn bức màn. May mắn là không có ai chú ý đến hành động thân mật của bọn họ.
Trình Du Lễ nhìn vào mắt cô, dùng bàn tay vuốt qua khoé môi cô: Bởi vì không muốn lén lút với em nữa.”
Tần Kiến Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: “Vậy anh cũng không nên đánh lén chứ.” Cô nhẹ nhàng nắm góc áo của anh, đề nghị: “Đi ra ngoài nói chuyện được không?”
“Được.” Anh bình tĩnh gật đầu.
Hai người một trước một sau đi qua hành lang đầy mùi nước khử trùng của bệnh viện. Hoàng hôn chiếu vào cửa sổ, kéo dài bóng dáng của Tần Kiến Nguyệt ra sau.
Cô không có thói quen để anh đi phía sau.
Vì thế Tần Kiến Nguyệt đi chậm lại, song song với Trình Du Lễ.
Tướng mạo của anh rất bắt mắt, như ở dưới ánh đèn của sân khâu vậy, luôn thu hút sự chú ý, lúc này Tần Kiến Nguyệt cũng cảm thấy mình như đang trở thành nhân vật trung tâm. Tần Kiến Nguyệt vội vàng tìm nơi an toàn để ẩn nấp, che giấu không cho bất cứ ánh đèn nào chiếu tới, Trình Du Lễ nhìn thấy sự cẩn trọng của cô, anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, anh lịch sử đóng cửa lại để thoả mạn tâm tư nhỏ bé của cô, cánh cửa khép lại như cắt đứt tia sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
“Giải thích đi chứ?” Trình Du Lễ chống một tay ở tay vịn cầu thang, một tay đút vào túi quần, lười nhác mở miệng. Giọng điệu không hề nặng nề, nhưng lại làm cho Tần Kiến Nguyệt có chút chột dạ.
Cô cúi đầu, giống như một đứa bé đang bị phê bình vì phạm sai lầm vậy, rầu rĩ nói: “Là đối tượng xem mắt.”
Anh nói: “Có thể đoán được.”
Sau một hồi im lặng chết chóc, Tần Kiến Nguyệt đến gần Trình Du Lễ một chút, nhẹ nhàng nắm được cổ tay của anh, “Anh nổi giận rồi.” Lần cô không dò hỏi nữa mà lại vô cùng khẳng định.
Trình Du Lễ cười khổ một cái, “Em nói anh không nên giận sao?”
Có thể giải thích được tâm lý ngượng ngùng của con gái, không muốn nhanh như vậy đã công khai quan hệ, đây là chuyện bình thường. Nhưng là sự việc đến mức này rồi, đối tượng xem mắt của cô đã đến gặp phụ huynh luôn rồi, cái này giống như một thanh kiếm đang treo trên người anh, uy hϊếp anh, Trình Du Lễ không muốn Tần Kiến Nguyệt giấu giếm mối quan hệ yêu đương này nữa.
Anh không muốn bị giấu đi.
Có thiên chi kiêu tử nào lại nguyện ý trở thành “tình nhân ngầm” của người khác đâu?
Cho dù sinh ra anh đã không có tính thích tranh giành, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh là một người kiêu ngạo.
Tần Kiến Nguyệt cũng hiểu anh. Cô nắm chặt cổ tay anh, sức lực vô cùng mạnh, sau một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Em có thể dỗ anh không?”
Nghe giọng nói dịu dàng mềm mại của cô, Trình Du Lễ lập tức giảm bớt sự không vui, anh nhướng mày nói: “Thử xem.”
Mượn bóng tối, dũng khí của cô được phóng đại, hai tay ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng lại rắn chắc của anh, Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu hôn một cái, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào chiếc cằm anh, cô thất bại nói: “Hôn không được, anh cúi đầu xuống một chút đi.”
Trình Du Lễ rốt cuộc cũng bị chọc cười, anh dùng bàn tay nâng eo cô lên, đẩy cô vào góc, cúi đầu xuống hôn cô. Một nụ hôn có hương thơm của nước dừa, lan toả xung quanh. Xương bướm bị đè vào tường, hết đợt này đến đợt khác, nụ hôn mãnh liệt lần vào tận xương cốt.