Gia Sư Bị Nam Sinh Điên Phê Để Mắt Tới

Chương 3

Tống Ninh cảm thấy hình như cậu đang tức giận, nhỏ giọng nói: “Anh… anh không phải cố ý…”

“Anh…” Thái Hành mở mắt ra, muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau, cậu mới thở dài một hơi, quay người đi ra ngoài.

“Từ từ!” Thống Ninh luống cuống, không được, anh không thể cứ kết thúc như vậy: “Em đừng đi, anh…”

“Tôi không đi.” Thái Hành dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói: “Môi của anh trắng bệch cả rồi, tôi đi kiếm dì Lý để dì nấu cho anh một bát nước chè.”

Thật là khó có được để cậu nói ra một câu dài như vậy, Tống Ninh thất vọng mất mác nhìn bóng lưng của cậu biến mất sau cánh cửa, đưa tay lên sờ bờ môi: “Có sao?”

Nhân lúc Thái Hành không ở đây, anh lấy điện thoại ra kiểm tra mặt mình trên màn hình, sắc mặt xác thực rất kém.

Tối hôm qua anh thức khuya đến bốn năm giờ sáng mới ngủ được, buổi sáng cũng không muốn ăn gì cả, cộng thêm thần kinh căng thẳng kéo dài, cơ thể lập tức không chịu nổi.

Mười mấy phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.

Thái Hành bưng bát sứ trắng noãn đi vào, lập tức cầm chén đặt ở trước mặt Tống Ninh, nói: “Uống đi.”

Thật ra tác dụng của uống nước chè đối với thiếu máu rất có hạn, nhưng Tống Ninh vì thể diện nên không từ chối, đành cúi đầu, múc từng muỗng nhỏ đưa vào miệng, trong lúc đó Thái Hành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi uống nước chè mà như đang ngồi trên bàn chông xong, bên trong dạ dày nóng hầm hập, vậy mà thấy thoải mái hơn.

“Cảm ơn.” Tống Ninh cảm kích cười cười với cậu: “Chúng ta học tiếp thôi?”

Trước khi đến đây anh còn rất lo lắng, bởi vì khi giáo viên phụ đạo giới thiệu tình huống cho anh, cố ý đề cập đến việc Thái Hành tạm nghỉ học ở nhà bởi vì vấn đề tâm lý, là một thiếu niên rất khó ở chung, nhưng xem xét từ nãy đến giờ, hình như cũng rất hiểu chuyện.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện được một giây, đã lập tức bị lời nói kế tiếp của Thái Hành đẩy ngã: “Không cần, anh đi đi.”

Tống Ninh như bị người ta giội cho một gáo nước lạnh: “Cái gì?”

Thái Hành đóng sách tiếng Anh lại, kéo ngăn kéo ra, bên trong thình lình nằm một hộp thuốc lá được đóng gói tinh xảo và một chiếc bật lửa Zippo*.

*Zippo là một loại bật lửa bằng kim loại có nắp có thể đổ thêm nhiên liệu khi cạn, được sản xuất bởi Zippo Manufacturing Company.

“Anh còn muốn tiếp tục xem tôi hút thuốc à?”

Thái Hành nheo mắt lại, hơi nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt gương mặt lạnh tanh như được tăng thêm nhiệt độ, nhưng Tống Ninh lại bị hù doạ —

Bộ dạng này của Thái Hành còn đáng sợ hơn nhiều so với Thái Hành mặt không cảm xúc trước đó.

Anh trừng to hai mắt, tay chân còn phản ứng nhanh hơn đại não, anh ôm lấy balo, xông nhanh ra khỏi căn nhà xa hoa này.

Thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới hoảng hồn thở phào nhẹ nhõm.

Dừng ở đây, kế hoạch của Tống Ninh coi như tuyên bố thất bại. Nhưng ngoài ý muốn là anh lại không thấy mất mác.

Vừa nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của Thái Hành, anh lập tức tê cả da đầu. Như thế này cũng tốt, ngược lại làm cho anh có một cái cớ để từ bỏ.

“Mẹ.” Tống Ninh ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời quang đãng xa xa, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Con đã cố gắng hết sức.”

Ra khỏi cư xá, Tống Ninh mở bản đồ ra, chuẩn bị đi tàu điện ngầm. Lúc quét mã trên máy soát vé, đột nhiên xuất hiện một tin nhắn mới trên màn hình điện thoại —

Thái Đạo Hoành: [Lì xì Wechat] Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi.

Hả?

Tống Ninh vừa kinh ngạc vừa hoảng hồn, nhấn vào xem, đối phương lại gửi một tin nhắn đến:

Thái Đạo Hoành: Thầy Tống, Thái Hành nói rất thích thầy, vất vả rồi, ngày mai mời thầy tiếp tục dạy thêm cho nó nhé, cảm ơn thầy.