Hoàn toàn nhìn không ra đây là căn phòng của một học sinh cấp ba, rất trống trải, ngay cả một tấm áp phích cũng không có. Bên cạnh ban công để một bàn học khá dài, trên bàn có một quyển sách tiếng Anh đang mở. Thái Hành kéo một cái ghế ra ngồi xuống, ngay cả cái ót cũng viết đầy hai chữ ‘từ chối’.
May là có dì giúp việc làm bầu không khí sinh động hơn: “Ai, thầy Tống, thầy cứ ngồi ở chỗ này đi, để tôi đi rót ly nước cho thầy.”
Tống Ninh đành phải đi qua ngồi sát bên cạnh Thái Hành: “Được ạ, làm phiền dì rồi.”
Sau khi dì rời đi, Tống Ninh hơi nghiêng người, cố gắng để mình cười trông tự nhiên một chút: “Em có thể viết tên của em cho anh nhìn một cái hay không?” Đây là lời dạo đầu mà anh quen dùng trong những lần dạy thử khi làm gia sư trước đó.
Thái Hành: “...”
Cậu im lặng quay đầu lại nhìn, dưới ánh sáng mặt trời, gương mặt tươi cười của Tống Ninh trông vô cùng xán lạn, đôi mắt hạnh nhân, cái mũi hơi vểnh, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng ngần, trông có hơi chói mắt.
Thái Hành dời mắt, ‘xoát xoát’ viết tên của mình lên giấy, sau đó đẩy mảnh giấy cho Tống Ninh bên cạnh: “Được.”
“Chữ viết không tệ.” Tống Ninh không chút bủn xỉn khích lệ cậu: “Thái Hành, anh đã nhìn qua những bài thi ở các môn khác nhau của em, em có tiềm lực…”
“Thầy Tống.” Thái Hành lạnh mặt cắt ngang lời nói của anh: “Học luôn đi ạ.”
Ánh mắt của Tống Ninh loé lên mấy phần bối rối: “Được, vậy… vậy trước tiên chúng ta bắt đầu từ Tiếng Anh.”
Quả thật là anh không dám nhìn thẳng vào mặt của Thái Hành, mặc dù cậu nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng Thái Hành lại tạo cho anh một cảm giác áp lực không nói rõ được cũng không diễn tả được. Tống Ninh không khỏi nghĩ đến Thái Đạo Hoành khi còn trẻ trong bức ảnh — Không hổ là cha con, quả thực là từ một khuôn đúc ra.
Dì giúp việc kịp thời bưng một ly nước nóng đến, cười ha ha nói: “Hai người học đi, tôi đi nấu cơm đây.”
Tống Ninh như bắt được cọng rơm cứu mạng, bưng ly nước lên, vừa uống vừa ‘soạn văn’ trong đầu, cố gắng dạy sao cho thông thuận một chút.
Là một học sinh có hoàn cảnh vô cùng khó khăn, từ cấp ba cậu đã bắt đầu đi dạy thêm cho người khác kiếm tiền, kinh nghiệm cũng khá là phong phú. Nhưng một sọt kinh nghiệm đó ở chỗ Thái Hành lại hoàn toàn vô hiệu, đối phương căn bản là không trả lời anh, đặt câu hỏi hay giảng bài cũng vậy, từ đầu đến cuối gương mặt của Thái Hành vẫn lạnh lùng, chỉ ngồi nghe với gương mặt không cảm xúc, ngay cả bút cũng không thèm động lấy một lần.
“Vậy… chỗ này đã hiểu chưa?” Tống Ninh chỉ vào một chỗ trên giáo trình, đầu ngón tay run rẩy.
Thái Hành không lên tiếng.
Tống Ninh cười đến muốn cứng đờ cả mặt. Anh lúng túng buông ly nước xuống, đang định đứng lên nói nếu không chúng ta giải lao một lát, ai ngờ vừa mới đứng lên, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mọi thứ trước mắt như biến thành màu đen, bốn phía cứ như đang xoay tròn.
Trong nháy mắt khi anh sắp ngã xuống, Thái Hành nhíu mày lại, nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại, người sau mềm oặt, thuận thế ngã vào lòng cậu.
“Anh sao thế?”
Đột nhiên trước ngực truyền đến một trọng lượng mềm nhẹ, Thái Hành rất không quen, nhưng cũng không đẩy người ta ra: “Thầy Tống?”
“A?” Qua mấy giây Tống Ninh mới dần hoãn lại được, ánh mắt dần dần tỉnh táo hơn, ngay sau đó anh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, trong một khoảng cách thuận lợi thế này, nó thoáng qua như mùi lá tùng trong lúc tuyết rơi.
Anh hít mũi một cái, bối rối lùi về sau: “Thật xin lỗi thật xin lỗi…”
Thái Hành rũ mắt xuống nhìn lớp vải bị vò nhăn trước ngực, không nói gì.