Gia Sư Bị Nam Sinh Điên Phê Để Mắt Tới

Chương 5

Tống Ninh nhăn mày chặt, trả lại số tiền thừa. Trên điểm này, anh và Tống Đình Uyển thực sự rất giống nhau - trời sinh làm người chính trực, không có công không nhận lộc, không phải của anh, một xu anh cũng không lấy.

Như ngạn ngữ nói "cha mẹ yêu con, thì sẽ tính toán xa xôi vì nó", Thái Đạo Hoành thực sự sẵn lòng tiêu tiền cho đứa con trai quý giá của mình.

Tống Ninh tính toán qua khoản tiền này, Thái Hành môn nào cũng cần học thêm, mỗi môn 400, học mỗi ngày, ngay cả khi chỉ học ba buổi một ngày, sau một tháng cũng phải tiêu 30 - 40 nghìn tệ.

"... Đủ cho mẹ và mình dùng một năm."

Anh ban đầu còn do dự một chút, nhưng lúc này, cảm giác đắng lòng không hiểu sao đã chiếm lĩnh - bất kể như thế nào, anh phải làm điều gì đó, không thể để Thái Đạo Hoành sống quá thoải mái.

Sáng hôm sau, Tống Ninh đi đến nhà Thái Đạo Hoành như đi đến một nơi quen thuộc, vẫn là dì Lý mở cửa cho anh như ngày hôm qua: "Thầy Tống đến rồi à?"

Dì ấy lại cất giọng hô to như ngày hôm qua: "Hành Hành, chuẩn bị học nè!"

Tống Ninh cúi xuống thay dép sử dụng một lần, sau một lúc nghe thấy tiếng "Ồ" trầm thấp, anh nhìn lên, Thái Hành khoác áo tắm, toàn thân tỏa ra hơi nóng đi qua phòng khách mà không hề nhìn Tống Ninh một cái nào.

Thấy thế nào thì cậu đều trong có vẻ không thích anh,

Chắc chắn tên nhóc này nghĩ anh dễ bắt nạt, nên mới để anh đến dạy.

Tống Ninh nghĩ trong lòng, giẫm lên đôi dép màu xanh rồi vào trong, Thái Hành đã quay trở lại phòng ngủ, Tống Ninh theo sau, anh tự mình ngồi xuống: "Hôm nay phải học ba tiết, ngữ văn, toán, tiếng Anh, ngày mai học vật lý, hóa học, sinh học, sau này lịch học của em hầu như sẽ như vậy... có vấn đề gì không?"

"Tùy anh." Thái Hành chải lại mái tóc ẩm ướt, lộ ra cái trán sáng bóng. Đôi lông mày và đôi mắt của cậu rất có tính xâm lược, sắc bén hơn nhiều so với người bình thường.

"Để tối nay anh gửi cho em thời khóa biểu.” Có lẽ vì Thái Hành giống Thái Đạo Hoành khi còn trẻ, Tống Ninh không muốn nhìn thẳng vào mặt đối phương. Ánh mắt của anh dừng lại trên màn cửa sổ có hoa văn tinh xảo, anh hỏi: "Em có muốn sấy khô tóc trước không?"

"Không cần," Thái Hành nằm sấp trên bàn, nhìn Tống Ninh từ dưới lên, "Thầy, hôm nay thầy trông đẹp hơn hôm qua."

"Gì?"

"Môi," Thái Hành vươn tay ra, dường như muốn chạm vào bộ phận đó của Tống Ninh, "Đỏ lên rồi."

Chưa từng có một chàng trai nào khen mình như vậy, Tống Ninh cảm thấy hơi lạ, không nhịn được lùi lại: "Đừng nói bậy, mở sách ngữ văn ra, chúng ta bắt đầu học." Thái Hành lại im lặng, ánh mắt cũng trầm xuống, sự hung hãn giữa lông mày gần như có thể nhìn thấy. Tim Tống Ninh cứng đờ, sợ rằng trong giây tiếp theo, cậu sẽ đập bàn.

Nhưng Thái Hành không làm như vậy, cậu chỉ lấy cuốn sách ngữ văn từ trên kệ xuống rồi mở ra, mặc dù mắt nhìn chăm chú vào trang sách mới tinh, nhưng suy nghĩ của cậu rõ ràng không nằm ở đó.

Người ta thường nói giáo dục là ngành nghề của lương tâm, nhưng tiếc là lương tâm của Tống Ninh khác biệt với người khác, anh liếc mắt nhìn Thái Hành đang mơ màng, cũng không có ý định đặt ra kỷ luật trong lớp học.

Anh giảng dạy một cách bình thường, Thái Hành nghe mà mặt không chút biểu cảm, thậm chí bầu không khí giữa hai người có thể coi là hòa hợp, nhưng sự hòa hợp này nhanh chóng bị phá vỡ —

Ban đầu chỉ là cổ chân anh hơi lạnh một chút, Tống Ninh cũng không quan tâm, tưởng rằng có gió lạnh lùa vào.

Nhưng sự lạnh lẽo đó dần lan rộng dọc lên bắp chân, ẩm ướt, trơn trượt, mồ hôi lạnh trên lưng Tống Ninh chảy dài, anh vội đứng dậy, chỉ thấy một chiếc đuôi màu đen trên mắt cá chân, dọa anh sợ đến hai chân như nhũn ra: "Đây là cái gì!?

Thái Hành không hề nhúc nhích: “Ồ, nó lại trốn ra rồi.”"

Con vật đó vẫn còn bò lên, toàn thân Tống Ninh nổi da gà từng lớp một. May mắn là hôm nay anh mặc quần khá rộng rãi, anh cẩn thận cuộn quần lên, một con rắn màu đen, dài và mảnh đang cuốn quanh bắp chân của anh, đang lè lưỡi phát ra âm thanh sè sè.