"Á!" Tống Ninh kêu thét, khuôn mặt anh trắng bệch trong chớp mắt: "Tránh ra, tránh ra!"
Thái Hành nhìn Tống Ninh với sự thích thú, hiếm khi mỉm cười: "Đừng sợ, nó thích anh nên mới bò lên người anh đó.”
"Xin cậu... hãy lấy nó ra đi…” Tống Ninh thậm chí đến môi cũng run rẩy, "Nhanh lên!"
"Ồ, anh ấy không thích mi rồi." Thái Hành chậm rãi cúi xuống, nắm chặt mắt cá chân của Tống Ninh, từ từ đi lên, có thể nói cậu không chỉ đang bắt con rắn, mà còn giống như đang chơi với đôi chân của Tống Ninh ----
Cảm giác đó mềm mại và trơn tru hơn những gì cậu tưởng tượng, một chàng trai, thế mà không có lông chân.
Tuy nhiên, sự chú ý của Tống Ninh đều tập trung vào cái đầu của con rắn, nên anh cơ bản cũng không nghĩ nhiều.
Thái Hành nắm chặt phần bụng chân, nắm chặt đầu con rắn, nói thì thầm: "Mi thật biết chọn chỗ."
Rồi bất ngờ kéo nó xuống, đập mạnh lên sàn nhà.
Con vật nhỏ bị đập choáng, mất một lúc mới xoay đuôi rồi lẩn trốn chui vào gầm giường.
Tống Ninh ngồi xuống ghế, giống như vừa đi qua Qủy môn quan một chuyến vậy.
"Con rắn vua đen Mexico, không có độc." Thái Hành vẫn duy trì tư thế ở trước mặt anh, cậu ngước mắt lên nhìn anh, "Thầy, khuôn mặt thầy trắng bệch rồi, có cần sợ đến thế không?”
Cậu cố ý! Chắc chắn là cố ý!
Càng nghĩ càng lên cơn tức giận không tên, trong lòng anh lặp đi lặp lại hàng ngàn câu chào hỏi tổ tiên của Thái Hành, nhưng anh thế mà lại có thể kiềm chế được:
“... Ngồi xuống, chúng ta tiếp tục học.”
Thái Hành rất thích cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, vì vậy cậu không nhúc nhích: "Thầy hãy tiếp tục, tôi nghe đây."
Tống Ninh lúc này mới nhận ra chân nhỏ của mình đang bị đối phương nắm giữ, cảm giác kỳ lạ đó lại trở lại, anh tự nhiên muốn rút chân ra, nhưng nếu làm như vậy thì khó tránh khỏi sẽ đá vào người Thái Hành...
Trong lúc lưỡng lự, Thái Hành đột nhiên thả ra tay: "Thầy Tống, làm người lớn có phải là rất khó không?"
"... Có lẽ vậy." Tống Ninh vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi, khép hai chân lại và co vào phía trong chân ghế.
"Anh có thiếu tiền không?" Thái Hành hỏi tiếp.
Tống Ninh "...Đủ dùng." Anh lười pha trò với Thái Hành, nên nói thẳng ra.
“Tôi không thiếu tiền.”
"Rõ như ban ngày mà, nhưng vậy thì sao?”
"Tống Ninh, đừng làm thầy của tôi nữa, hãy làm bạn với tôi." Thái Hành rướn nửa người trên về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của cậu đột nhiên phóng to trước mắt Tống Ninh, miệng nói làm bạn, nhưng ánh mắt lại không phải là vậy….
Giống như một động vật máu lạnh đang xem xét con mồi, lạnh lùng và kèm theo sự điên dại.
"Đừng đùa nữa." Tống Ninh vô thức nắm chặt tay vịn ghế, hai chân muốn di chuyển, muốn trốn thoát.
"Không đùa đâu," Thái Hành lại tiến thêm một bước, ghế bị cậu kéo gần lại tạo ra tiếng cọ xát khó chịu, lần này lại càng gần hơn, chỉ còn cách Tống Ninh vài centimet, "Tống Ninh, anh...
"Thầy Tống!" Tiếng nói của dì Lý đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, Thái Hành nhăn mày không vui nhưng cũng không phát tác, Tống Ninh vội vàng lên tiếng, giống như được đặc xá, anh đứng dậy đi nhanh về phía cửa.
Mở cửa, dì Lý đang đeo tạp dề, cười tươi: "Thầy Tống, thầy có kén ăn gì không? Ông Thái đã căn dặn, hôm nay sẽ nấu cơm cho thầy ăn."
"Không, không kén gì ạ." Tống Ninh thở phào một hơi, "Dì ơi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Trước khi dì Lý kịp nói gì, Thái Hành giống như linh hồn xuất hiện ở phía sau, đưa tay đặt trên vai Tống Ninh: "Tôi sẽ dẫn anh đi. Dì Lý, dì đi làm việc đi."
"Được rồi, dì sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai người." Dì Lý gật đầu, quay người đi về hướng phòng bếp.
"Anh không đi à?" Thái Hành nói nhỏ, ánh mắt nhìn xuống nửa người dưới của Tống Ninh.
Tống Ninh: "...” Anh cảm thấy uất ức tột cùng, muốn đấm mạnh vào tên nhóc thúi này, nhưng nếu Việt Vương Câu Tiễn* có thể chịu đựng được sự nhục nhã và gánh vác trọng trách, thì anh có lý do gì để không chịu đựng?"
(*)Việt Vương Câu Tiễn (chữ Hán: 越王勾踐; trị vì 496 TCN - 465 TCN) là vua nước Việt (ngày nay là Thượng Hải, bắc Chiết Giang và nam Giang Tô) cuối thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc, một trong Ngũ Bá.