"Hồng trà núi cao?"
"Không, ta muốn hồng trà hoa lan"
"Hồng trà núi có vẻ cao quý hơn"
"Loại đó quá nồng, ta chỉ thích hồng trà hoa lan. Huynh trưởng ngài cho rằng đắt tiền chính là đồ tốt, đây quả thực là một loại thẩm mĩ tục tằn".
"....Ở đây ta không có hồng trà hoa lan"
"Không sao, ta có"
Abigail lấy từ túi áo ra một túi tiền bằng tơ lụa, lại lấy một hộp trà nhỏ từ trong túi tiền ra. Cái túi tiền này đã được Abigail yểm bùa "Wizard space" (mở rộng không gian), cô muốn lấy cái gì bên trong liền lấy được cái đó.
Malfoy nhìn túi tiền của Abigail, có chút im lặng, tiếp theo vẫy vẫy đũa phép, khay trà và dụng cụ pha trà liền tự động châm trà. Xuyên qua làn hơi nước nóng hổi hắn nhìn thấy trên túi tiền của Abigail có thêu một hình thù gì đó, là một con vật có chòm râu dài, chẳng lẽ là mèo?
Đây là loại mèo gì?
"Từ khi nào thì ngươi biết ta ... và chuyện của hắn ?", Abigail nâng chén trà lên, bắt đầu vấn đề chính.
"...Khoảng nửa năm trước, khi đó ta nhìn thấy ngươi ở cùng một nam nhân ở Hogsmeade. Nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất. Hình dạng kia rõ ràng là hình dạng của Lord Voldemort khi Metamorphmagus, ta đã từng nhìn thấy", Malfoy dùng tay vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch rất lớn trên tay.
"Vậy... không phải hắn nói cho ngươi biết ?", Abigail lúc nay mới hiểu ra.
"Ta luôn thuộc hạ tốt của hắn. Hắn không cần người mà khi người khác nói thì mới bắt đầu hành động", Malfoy có chút khoe khoang.
"Thì ra không phải hắn phái ngươi tới giám sát ta", Abigail ngạc nhiên.
"Không phải giám sát. Là có một lần khi ta nói đến chuyện trong trường, hắn yêu cầu ta...ách... yêu cầu ta "chiếu cố" đến người", Malfoy cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Hắn thoạt nhìn, ừm, ...thực sự quan tâm ngươi, thực thương nhớ ngươi".
"Ngài đúng thật là " quan sát cẩn thận" !", Abigail không có ý tốt châm chọc, "Ta tin rằng với cống hiến của ngài, hẳn Lord Voldemort rất trọng dụng ngài đi ?"
"Cũng được, cũng được", Malfoy bị Abigail nói toạc ra, có chút xấu hổ.
"Chúc mừng, chúc mừng", Abigail tiếp tục không có ý tốt nói.
Malfoy bị Abigail nhìn chăm chú nên ngượng ngùng, nhanh chóng dời ánh mắt lên trần nhà.
Là một người có xuất thân từ gia đình quý tộc lâu đời, từ nhỏ hắn đã biết phải làm một người tranh thủ, nếu không thể tự giải quyết việc chung được thì phải dùng việc riêng trợ giúp, đó là phương pháp nhanh nhất để lấy được tín nhiệm của đối phương.
Tuy hắn chỉ mới đi theo Lord Voldemort một thời gian ngắn, nhưng hắn cũng nhận thấy được Voldemort chính là một quái nhân. Hắn (Voldemort) không thích nói chuyện quá khứ của hắn với bất cứ ai. Cũng không thích việc có người nào can thiệp vào chuyện của hắn, bất luận người đó là người đã theo hắn nhiều năm, hay những tên thuộc hạ hết mực trung thành.
Nên khi hắn phát hiện ra Voldemort lại quen biết học sinh mới chuyển trường nhà Slytherine của hắn, lại là một mối quan hệ vô cùng "kỳ lạ", hắn rất phấn chấn, cảm thấy cơ hội đã đến.
Nhưng hắn vẫn chần chờ, Voldemort rốt cuộc thì có quan hệ gì với Abigail ? Nếu làm không tốt, sẽ không thể "vỗ mông ngựa" được, ngược lại có thể vuốt nhầm "chân ngựa"
Một đội trưởng kiêm huynh trưởng thông minh tuyệt đỉnh như hắn, sao lại có thể phạm được loại sai lầm như vậy ?
Vì vậy, có một lần hắn "vô tình" nói trước mặt Voldemort : ".... Quidditch thực sự có chút nguy hiểm, nhất là tầm thủ, đặc biệt dễ gặp chuyện không may. Hy vọng người mới tới tên Green kia sẽ không gặp chuyện gì không may..."
Vừa nói vừa cần thận quan sát biểu tình Lord Voldemort, tuy sắc mặt hắn (Voldemort) không có chút biểu hiện gì nhưng hắn (Lucius) vẫn bắt được một chút biến hóa rất nhỏ trong mắt hắn (Voldemort) cho thấy Voldemort vẫn rất lưu tâm lắng nghe.
"Chỉ có thể là hai khả năng", lúc ấy vị hôn thê của hắn vừa sơn móng tay vừa phát biểu ý kiến : "...Hoặc cô ta là họ hàng của hắn, hoặc là... hắn có ý với cô ta".
Ở phương diện này, hắn luôn bội phục khả năng lý giải của Narcissa, dù là khả năng nào đi nữa, thì việc chiếu cố đến Abigail vẫn luôn đúng. Vây nên hắn phải vừa không để cô gặp chuyện gì không may, vừa phải "vô ý" thường xuyên nói mấy chuyện trong trường của cô cho Voldemort biết.
Hiệu quả rất tốt.
Vì vậy vô duyên vô cớ, trong khoảng thời gian ngắn hắn (Lucius) giành được sự chú ý của Voldemort. Rất nhiều tử thần thực tử đi theo hắn (Voldemort) nhiều năm cũng phải đỏ mắt ghen tị. Nhưng bọn họ không biết nguyên nhân vì sao.
A~ thật muốn cảm tạ mũ phân viện ngày đó đã đưa Abigail đến học viện của hắn, cô học tập cũng xuất sắc, lại có thể chơi bóng, bây giờ còn giúp hắn có thêm một con đường ngầm để duy trì quan hệ, thật sự là nhân tài !!!!
"Ta thật sự không hiểu được, gia tộc Malfoy muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, còn đi theo con đường này làm gì ? Làm trâu ngựa ... ách... ý ta là làm thuộc hạ cho người khác.", Abigail khổ tâm suy nghĩ cũng không giải thích được.
Malfoy cuối cùng cũng đợi được cơ hội biểu hiện lòng trung thành của bản thân với Voldemort, liền thanh thanh cổ họng sau đó bắt đầu diễn thuyết : "Đây là bởi vì ta vô cùng..."
Còn chưa nói được lời mở đầu, liền bị Abigail cắt ngang.
"Nói trước một câu, ta không phủ nhận sự sùng bái của ngươi với thuyết thuần huyết, cũng không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi với Lord Voldemort, nhưng mà... Những người thông minh giống như ngươi khi liều mạng giành giật một cái gì đó, thì nhất định phải có liên quan đến lợi ích thực tế".
Malfoy lập tức giống như một quả khinh khí cầu xịt hơi. Hắn (Lucius) rất đồng tình Voldemort, sao trên đời có nhiều người như vậy mà hắn (Voldemort) lại chọn đúng cái người vừa thông minh lại mồm miệng lợi hại như vậy ?
Narcissa của hắn thật tốt, những vấn đề nhỏ đều khôn khéo, thích hợp làm công việc quản gia. Nhưng những vấn đề lớn khi không hiểu, hắn nói cái gì chính là cái đó. Hơn nữa có quan niệm vô cùng sùng bái chồng mình.
Hắn vẫn cảm thấy lựa chọn của bản thân là tốt nhất.
Malfoy thấy Abigail đang chờ câu trả lời của hắn, chỉ đành trả lời một cách uyển chuyển nhất.
"Xin đừng nói rõ ràng như vậy. Ngươi là một đại tiểu thư cao quý... Được rồi, đúng là có chỗ tốt lại thực tế. Trên thực tế người thông minh cũng không chỉ có mình ta. Từ Anbania đến nươc Anh, có rất nhiều phù thủy thuộc gia tộc thuần huyết gia nhập tổ chức của hắn. Đương nhiên là không phải tất cả người trong tộc, cũng có một số người không theo. A... Trừ Black gia thì bọn họ thật sự vì sùng bái và tín ngưỡng của bản thân mà ra sức".
Abigail lại càng không hiểu được, nói :
"Thực tế thì có chỗ nào tốt ? Có lợi ích gì sao ? Hắn không phải là mỗi ngày đều đưa thuộc hạ đi lùng sục khắp nơi hay sao ? Hôm nay tìm Muggle gây phiền toái, ngày mai tìm những người không phải thuần huyết gieo rắc sợ hãi. Ngoại trừ việc tụ tập đánh nhau thì chính là tập kích, khủng bố, có lợi ích gì chứ?"
Malfoy quyết định mở mang kiến thức cho Abigail một phen, lắc đầu nói :
"Ngươi nha. Thật sự là không có chút hiểu biết nào. Lại nhìn vàng thành bùn quặng... Có không ít lợi ích, đầu tiên, khi chúng ta đi theo hắn có thể có được pháp lực và kĩ năng pháp thuật mạnh hơn những phù thủy bình thường khác. Đây chính là căn nhắc đầu tiên trong lựa chọn của một phù thủy"
Abigail gật đầu, lúc trước đúng là hắn cũng muốn dạy cho cô mấy lần.
"Tiếp theo, thực lực mang đến thế lực, thế lực mang đến lợi ích. Ngươi có biết Igor Karkaroff ở Durmstrang có bao nhiêu tài sản không ? hắn đều... khụ... ta nói ngươi cũng không hiểu được. Phải biết rằng hắn vốn chỉ là một phù thủy hắc ám lưu lạc khắp nơi mà thôi"
Malfoy khi nói chuyện đến lợi ích thì sẽ bị kích động, tinh thần tràn trề, mặt đỏ tía tai, nói thao thao bất tuyệt.
Abigail nhìn thấy mắt hắn đã biến thành hình $, phát hiện lợi ích cũng có thể làm cho con người ta mê muội đến nhường nào, liền ngăn cản : "Nhưng mà, huynh trưởng à, ngươi có nghĩ đến việc nếu dính dáng đến Voldemort sẽ gặp rất nhiều rắc rối hay không ? Nếu không tốt thì không những không giành được chút lợi ích nào ngược lại còn tự kiếm cho mình một vé cửa tử cũng nên"
Malfoy một chút cũng không nghe lọt tai, lắc đầu nói : "Ta không đồng ý, một việc muốn biết nó tốt hay không không phải xem quá trình của nó mà phải nhìn vào kết quả... Ngươi có biết Godric Gryffindo có một thanh kiếm nổi tiếng không ?"
Abigail gật đầu, đương nhiên biết, trong sách chỗ nào chả viết vậy.
Malfoy bắt đầu giải thích :
"Thân kiếm bằng vàng, chuôi kiếm được khảm một viên Hồng ngọc lớn, có sức mạnh rất lớn. Đây chính là kiệt tác của tộc trưởng Grey của tộc yêu tinh. Trong sách có viết lại là vì hắn giúp cho gia tộc yêu tinh một việc lớn, cho nên gia tộc yêu tinh tặng cho hắn. Nhưng mà cha ta có nói, thật ra hắn dùng phương pháp vô cùng "tinh vi" khiến cho tộc yêu tinh không thể không cho hắn. Nhưng mà, thế thì sao chứ ? Sau này khi Godric công thành danh toại, còn gia tộc yêu tinh vì phản loạn mà tiêu tán, vậy nên, cũng không có điều gì đáng nhắc đến nữa"
Abigail nghe đến xuất thần.
Malfoy tiếp tục nói : "....Còn có cuộc phản loạn ở thế kỷ 17 của gia tộc yêu tinh, ta có thể nói thẳng một câu, lúc dó, phù thủy của tất cả các thành phố đều có tham gia vào việc bình định phản loạn, phàm là những phù thủy tham gia vào việc đó không một ai là trên tay không dính máu yêu tinh. Mà mỗi người không phải chỉ gϊếŧ một con yêu tinh, thậm chí có lẽ Green gia các ngươi cũng có phần. Sau đó hầu hết yêu tinh đều bị đày đến vùng đất dành riêng cho bọn chúng, hoặc bị phù thủy thu phục đem đi biến thành người phục vụ trong những nơi khác nhau (giống như quán trọ, khách sạn hoặc ngân hàng) hay biến thành gia tinh nuôi trong nhà.
Nhưng mà, thế thì sao chứ ? Lịch sử là do người thắng viết ra. Chúng ta thắng nên tất cả khuyết điểm đều có thể miễn nói đến. Cho nên chúng ta bài xích Muggle và những phù thủy lai, quan trọng không phải là đúng hay sai, quan trọng là... cuối cùng chúng ta có thể chiến thắng !"
Abigail cảm thấy Malfoy rất có tư cách của một nhà diễn thuyết, nhưng lời của hắn làm cho cô cảm thấy không thoải mái chút nào. Nghĩ đến việc tổ tiên của cô cũng từng tàn sát gia tộc người khác, cô rất buồn bực.
Abigail nhịn không được liền giội cho Malfoy một gáo nước lạnh : "....Sao ngươi có thể khẳng định Voldemort cuối cùng nhất định có thể thành công ? Hắn cũng có thể thất bại mà !"
"Ta tin tưởng ánh mắt của mình", Malfoy rất có lòng tin, "...Giống như hiện tại, là chúng ta chiếm thượng phong"
Một lát sau, hắn dường như nhớ đến điều gì, có chút chần chờ hỏi : "Đúng rồi, ngươi... Rất nhiều việc của ngươi ta vẫn chưa nói đến, ngươi... đối với Lord Voldemort như thế nào ? hắn.... hình như rất quan tâm đến ngươi !"
"À !!!", Abigail mặt không chút thay đổi.
"Hắn giống như là... rất thích ngươi!"
"À!!!"
"Ngươi cũng cùng chiến tuyến với chúng ta sao?"
"À!!!"
"...Ngươi đừng chỉ "à" nữa. Nói vào điểm chính đi!", Malfoy nóng nảy.
Abigail chậm rãi uống chén trà, không nhanh không chậm nói: "..... Huynh trưởng à, ta khuyên ngài một câu, chiếu cố người của cấp trên đúng là tốt, nhưng tham dự quá nhiều việc, sẽ không tốt đâu!... Sẽ chết mau hơn đó!!!"
Malfoy trừng mắt: "Hoàn cảnh của ngươi so với ta cũng không tốt hơn đâu!"
Abigail than thầm: "Ngài muốn vinh hoa phú quý, muốn thăng quan tiến chức, nhưng ta chỉ muốn sống bình an hạnh phúc. Chỉ như thế mà thôi"
"Hiện tại thoạt nhìn thì nguyện vọng của ta so với ngươi có vẻ dễ dàng hơn!", Malfoy cũng thở dài.
Abigail tức giận liếc trắng mắt, giơ chén trà lên: "Mong nguyện vọng của ngươi sẽ thành sự thật!!!"
Malfoy cũng tức giận nâng chén: "Cùng nỗ lực"
Đặt chén trà xuống, bản tính của Malfoy lại rục rịch, nhịn không được lại hỏi: "Cái kia... Mười bốn tháng hai cũng sắp đến rồi, bình thường ngươi thích hoa gì?"
Abigail cười rất ngọt ngào: "Ta thích hoa nhựa. Trong thế giới Muggle bán rất nhiều"
Sau đó khoái trá nhìn sắc mặt xanh mét của Malfoy.
Xem ngươi có dám nói cho lão đại của ngươi hay không.