Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 76: Cuộc nói chuyện lúc bình minh

Abigail vô lực dựa vào tường mà phát run.

Cô gần như chạy té khói khỏi tháp thiên văn, một hơi chạy đến bốn tầng lầu, cảm thấy cả người đều là mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra. Cuối cùng không chạy được nữa, phải dựa vào tường thở dốc.

Nếu nói trước kia Voldermort đối với cô chỉ ôm ấp một chút mà thôi, thì hôm nay hắn lại cứ ngang nhiên như vậy mà ăn đậu hũ của cô.

Abigail sờ sờ môi, cảm giác hơi đau, lại sờ sờ lỗ tai, bên trên hình như có vết răng nhợt nhạt, cô lôi tóc che lại. Cô thở dài, ở trong hành lang tối tăm tìm đường, dựa lưng vào một pho tượng nào đó, mềm oặt trượt người xuống đất.

Lại thở dài thật sâu một hơi, Abigail bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Cô đến nơi này đã được tám năm.

Tám năm, kể cả kẻ thù xâm lược là Nhật Bản cũng đã bị đánh lui, cô từ một cô bé nhỏ ngơ ngác mập mạp mới sáu tuổi đã trở thành một cô gái mười bốn tuổi duyên dáng yêu kiều.

Được rồi, con gái khi trưởng thành thì phiền toái cũng kéo tới, phải nói chuyện yêu đương, còn phải lấy chồng, chuyện này thực bình thường.

Nhưng nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, nụ hôn đầu tiên của mình lại bị cướp đi trong hoàn cảnh như vậy.

Kiếp trước Abigail cũng có rất nhiều bạn bè, nhưng đều là những người chỉ biết lý luận trên sách vở, nên không có chút năng lực thực tế nào. Cô chính là một trạch nữ điển hình.

AAAAAA!!!!! - không phải chỉ là hôn thôi sao? Sao lại sợ thành như vậy chứ? Thật sự là không có tiền đồ!!!!

Nhưng mà, nụ hôn môi chỉ dành cho những người yêu nhau, vậy mà lại diễn ra với "phần tử khủng bố" như vậy, đối với cô thật sự là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

Ai~~~ ... Nghĩ theo hướng tích cực thì, cho dù hắn là phần tử khủng bố thì cũng là một phần tử vô cùng tuấn tú, không phải sao? Ách, không đúng, là một nửa tuấn tú, một nửa xấu xí.

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc thì Voldermort có ý gì?

Là trêu đùa "sủng vật" một chút? Hay là đang có cái suy nghĩ mà cô còn chưa bao giờ dám nghĩ đến kia?

Trốn học ba năm, đây là lần đầu tiên cô cảm tạ vì nơi này là trường học, lại là Hogwarts, Voldermort mới không làm ra những chuyện dọa người khác, ví dụ như .... Lừa gạt bé gái vị thành niên.@@

Nhưng mà, hiện tại cô mới là học sinh năm bốn, nhiều nhất thì cô cũng chỉ có thể trốn ở trong này ba năm nữa thôi, sau ba năm đó thì sao?

Có thể lưu ban hay không???!!!!

Thật ra cô cũng không phải hoàn toàn không có lợi ích gì, dựa vào sự yêu thích của Voldermort với cô bây giờ, hy vọng lúc đánh nhau hắn sẽ không tìm đến người thân của cô, như vậy ít nhất thì cô và người nhà cũng có thể an toàn trốn thoát khỏi cuộc chiến kia.

Nhưng mà, hội Phượng Hoàng khi nào thì mới đi tìm Voldermort sống mái một trận? Sao hiệu suất lại thấp như vậy?

Ai~~~ quên đi, mọi việc về sau rồi nói! Sống được ngày nào hay ngày ấy đi!

Abigail lại giống như đà điểu trốn tránh vấn đề.

Nhưng mà sau khi cuộc chiến diễn ra thì sao?

Hắn.... sẽ chết sao?

Abigail lẳng lặng ngồi ở hành lang lạnh băng suy nghĩ, đầu óc lại trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được nữa.

...

Đột nhiên, một luồng ánh sáng mỏng manh chậm rãi xuyên qua cửa sổ hành lang chiếu xuống, Abigail ngẩng đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện sắc trời đã mờ sáng, ước chừng qua một giờ nữa, thì trởi sẽ sáng hẳn.

Abigail dựa vào vách tường gian nan đứng lên, xoa xoa tứ chi đã cứng ngắc vì lạnh, quyết định trở về phòng ngủ, dù sau thì ngày mai, không, là hôm nay cũng không cần phải luyện tập.

Vừa mới đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh "ken két" đầy ghê rợn. Nhất thời Abigail dựng hết cả lông tơ, vội vàng quay đầu lại xem. Cái pho tượng lúc nãy cô dựa vào đang từ từ di chuyển.

Sau một lúc, pho tượng liền rời đi, lộ ra một cái đường hầm lớn.

Abigail nghĩ, vừa rồi khi Voldermort rời đi, mặt trăng hình như là hình tròn.

Cô có thể đoán được chuyện gì xảy ra nên không sợ chút nào, ngược lại hưng phấn bừng bừng chờ ngoài cửa đường hầm.

Vào lúc này, ở đây lại xuất hiện một đường hầm như vây, chắc chắn sẽ là...

Một bóng người đi ra từ đường hầm, tiếp theo là người thứ hai, rồi người thứ ba.

"Hô..., làm mình sợ muốn chết, nhìn Remus biến hình nhiều lần như vậy, mình vẫn còn có chút sợ hãi"

"Peter, cậu kém quá, đến bây giờ chưa tiến bộ thêm chút nào".

"Sirius, cậu đó, cậu cũng làm không tốt, lần biến hình này của cậu quá lâu, suýt chút nữa bị Remus ngửi thấy có hơi người".

"Mình vì giúp Peter biến hình nên mới mất nhiều thời gian. James, lần sau cậu đem sừng thu ngắn lại một chút, mỗi lần đều đâm vào bụng mình. Mình nghĩ chúng ta nên luyện tập nhiều hơn một chút".

"Đúng vậy, mình hiểu.... A!!! Green, sao cô lại ở đây?"

Potter kinh hô, giơ một ngón tay chỉ thẳng vào cô gái trước mặt, mặt mày biến sắc.

Sirius dường như sau một đêm biến thành chó săn liền đầu óc cũng không còn tỉnh táo, cười ngây ngô nói: "A, Abigail, cô ở đây chờ tôi sao? Tôi.... Ôi, James, cậu đá mình làm gì?"

Potter đá người anh em của hắn một cái thật mạnh, ánh mắt trợn trừng.

Peter lộ ra đôi mắt nhỏ li ti như mắt chuột, kinh hoảng lui về sau, run run nói: "Green, cô, cô làm gì ở đây?"

"Làm gì? Tôi ở chỗ này chờ mấy người nha! Đã sớm nghe nói có học sinh cá biệt nhà Gryffindor không tuân thủ nội quy trong trường, thường đi lại trong trường khi đêm xuống. Thậm chí còn ra bên ngoài trường gây chuyện, không nghĩ tới thì ra chính là các cậu. Thật sự là lá gan rất lớn, tôi cho rằng chúng ta nên thi hành một số hình phạt nhẹ để răn đe việc này."

Abigail cố ý kéo dài giọng nói, bắt chước biểu tình của Snape khi chỉnh người khác.

Quả nhiên, ba người kia đều bị dọa trắng cả mặt, giống như mấy tên trộm bị người ta bắt được.

Abigail tâm trạng rất tốt, nhìn bọn họ từng người sợ hãi, cuối cùng cũng tìm lại được một chút cảm giác, cũng cảm thấy hít thở thông nhuận hơn, tâm tình cũng thả lỏng, thế giới trở nên hài hòa.

"Nói đi! Các cậu đi đâu về? Nói đi, này...Không muốn nói sao? Tôi đành đi tìm giáo sư McGonnagal hoặc giáo sư Horace vậy ~~"

Abigail hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt của bọn họ chuyển từ trắng sang đen thui, đang muốn đe dọa mấy tên không biết sống chết này thêm chút nữa, đột nhiên bên trong đường hầm kia lại truyền đến giọng nói có phần mệt mỏi:

"Abigail, bạn đừng dọa bọn họ nữa, không phải bạn đã sớm biết chuyện của mình rồi sao?"

Remus Lupin mang theo một đôi mắt thâm đen, tình trạng kiệt sức đứng ở cửa đường hầm, có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái đang trêu đùa người khác đến hưng phấn kia.

Bị hắn nhắc nhớ, Sirius lập tức phản ứng được, hét lớn: "Đúng vậy, đúng vậy, Remus đúng là đã từng nói cô ấy đã sớm biết chuyện của hắn"

Potter và Petter lập tức hiểu ra, cùng nhau trợn mắt nhìn Abigail.

Abigail liếc Remus một cái, cái tên phá đám này, sau đó tiếp tục cười gian: "Các cậu không cần nói sang chuyện khác, tôi đúng là đã biết chuyện của Lupin, nhưng ba người các cậu thì sao? Các cậu cũng biến thân sao? Nếu không thì, ba người các cậu đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài dạo chơi đi? Đây chính là vi phạm nội quy trường học."

Potter cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo lại, lập tức lật lọng nói: "Vậy còn cô thì sao? Không phải cô cũng đi chơi ban đêm sao?"

Abigail phe phẩy một ngón tay, khoái trá nói: "Chú ý một chút, tôi là đi lại trong trường học, các cậu là đi ra ngoài trường học. Đây chính là điểm khác nhau cơ bản nhất!"

Lupin than một tiếng liền di chuyển bức tượng kia về chỗ cũ.

Còn ba người kia thì hai mặt nhìn nhau, đối với lời nói của cô gái trước mặt này, bọn họ không biết là nói thật hay nói đùa.

Abigail vui vẻ nói: "Cho nên...Các cậu nên..."

"Các ngươi nên lập tức trở về phòng của mình đi", sau lưng Abigail đột nhiên truyền đến giọng nói của ai đó.

Năm người bọn họ lập tức rụt cổ lại, thấy Malfoy đang đứng ở hàng lang, hai tay ôm trước ngực, khoái trá nhìn năm người phạm lỗi đứng trước mặt.

Vốn cả buổi tối trốn ra ngoài, Abigail thấy huynh trưởng nên sợ hãi, nhưng mà lúc này cô lại nheo mắt lại, oán hận nhìn người huynh trưởng đạo mạo trước mặt.

"Đương nhiên. Nếu các ngươi muốn đến chỗ các giáo sư, ta cũng rất hoan nghênh, nếu mỗi người bị trừ vài chục điểm thì cũng không tồi chút nào", mái tóc bạch kim của Malfoy lóe lên.

Peter căm giận nói: "Vậy Green ở nhà Slytherin cũng phải chịu trừ điểm!"

Malfoy càng thêm khoái trá: "Tốt! Ta cũng cho rằng cô ấy nên bị trừ điểm!"

"Vậy cùng nhau cùng trừ điểm cũng tốt lắm!", Potter nóng máu, thốt lên.

Sirius than thầm vỗ bả vai hai người, nhận mệnh nói: "Mỗi người đều bị trừ điểm, các cậu tính thử xem... Ai~ chúng ta sẽ bị huynh trưởng gϊếŧ chết!"

Ba người còn lại ngạc nhiên, cẩn thận tưởng tượng, dùng hai mắt đang rực lửa nhìn chằm chằm Malfoy.

Thấy bọn họ không nói chuyện, Malfoy hết sức hài lòng: "Nếu chúng ta không tính đi tìm các giáo sư, vậy đều tự trở về đi!"

Bốn người kia nghe vậy lập tức lấy tốc độ ánh sáng bỏ chạy mất dạng, Sirius trước khi đi còn nhìn Abigail một cái, sau đó nói một câu: "Abigail, cô cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi!"

...

Trên hàng lang chỉ còn lại Abigail và Malfoy, trong bụng Abigail đầy cơn tức: "Thật ra huynh trưởng cũng có thể bị trừ điểm, bởi vì ngươi cũng đi ra ngoài vào ban đêm!"

Tên cáo già Malfoy lại mỉm cười nói: "Giáo sư Horace trao quyền cho ta, có thể ra ngoài tuần tra vào buổi tối. Ta chỉ làm hết phận sự của một huynh trưởng mà thôi"

Abigail trả lời một cách mỉa mai: "Không phải ngươi làm hết phận sự của một huynh trưởng, mà là làm hết phận sự của một tử thần thực tử, hoặc một tử thần thực tử dự bị, phải không?"

Malfoy không chút ngạc nhiên, nói: "A, cuối cùng ngươi cũng biết!"

Nói xong, hắn nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai ở gần đó.

Sau đó hắn vén tay áo của mình lên, trên cánh tay tái nhợt dần hiện lên một hoa văn màu đen. Dấu vết dần hiện rõ lên, đó là một hình đầu lâu màu đen, còn có một con rắn đen lớn bò ra từ miệng của cái đầu lâu, xoay quanh cổ tay hắn.

Abigail chỉ liếc nhìn một cái, cái dấu hiệu kia liền lập tức biến mất, hắn lại nhanh chóng buông tay áo xuống.

Abigail rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dấu hiệu tử thần thực tử "hàng thật giá thật". Nên tò mò hỏi: "Dấu hiệu này có thể ẩn hình?"

"Đương nhiên có thể ẩn hình, nếu không chẳng phải ai cũng có thể nhìn thấy hay sao? Chỉ khi nào Lord Voldermort gọi chúng ta, thì dấu hiệu kia mới nhất định phải hiện ra", Malfoy vuốt ve cổ tay áo nói.

Abigail thì thào: "Không nghĩ tới tay hắn đã dài đến vậy rồi, ngay cả học sinh cũng không buông tha".

"Trên thực tế, ta đã trưởng thành rồi", Malfoy mỉm cười tiêu sái, nói tiếp: "Không biết Green tiểu thư có thể đến phòng nghỉ của huynh trưởng uống một chén trà hay không? Ta cho rằng chúng ta nên có một cuộc trò chuyện!"

Nói xong còn bày ra dáng vẻ mời.

"Thật tốt, ta cũng cho là như thế!", Abigail âm thầm cắn răng, mỉm cười nhìn cái tên âm hiểm trước mặt.