Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 75: Ngươi có thích ta không?

Tuy rằng đã rất nhiều năm không gặp, nhưng Abigail vẫn nhớ dáng điệu sinh động của ông Shake Goshawk:

Mỗi lần ông Shake Goshawk đến Green gia, trên mặt luôn là nụ cười tràn ngập sức sống, khuôn mặt luôn đỏ bừng, miệng luôn khen bà nội Green không mất đi phong thái năm nào, còn mang thật nhiều đồ ăn và kẹo cho Abigail.

Nhưng từ khi nào thì ông ấy bắt đầu không đến cửa nhà cô nữa?

Đúng rồi, chính là một năm kia, ông ấy và ông bà nội nói chuyện của Voldermort ở trong thư phòng. Abigail nghe lén mới biết Voldermort đang nổi dậy, ngày hôm sau, sáng sớm ông Shake Goshawk đã từ biệt cả nhà, dũng cảm lên đường.

Cũng ngày hôm đó, cô khổ sở suy nghĩ hồi lâu liền cấp tốc viết thư cho mấy người anh họ của cô ở Đức, nhắc nhở bọn họ để ý Voldermort. Kết quả cũng chính lá thư này làm cho Abigail và Voldermort quen biết.

Trên thế giới thật sự có vận mệnh sao?

Hiện tại nhớ lại, nếu lúc trước ông Shake Goshawk không đến Green gia khóc lóc kể lể, lấy trạng thái ẩn cư của Green ở nông thôn nước Anh, Abigail sẽ không biết những chuyện xảy ra bên ngoài lúc ấy. Cũng sẽ không viết thư cho mấy người anh họ của cô, như vậy Voldermort cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của cô, càng không có những chuyện như hiện tại.

...

Abigail không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn Voldermort cao lớn tuấn mĩ đứng đó, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác may mắn không hiểu nổi.

Đúng vậy, may mắn.

Cô vô cùng may mắn, cô không có mắng chửi hắn, vẫn luôn làm hắn cao hứng, làm cho hắn thích mình, do đó hắn đã tha cho ông Shake Goshawk một mạng.

Abigail chậm rãi đi qua, cảm thấy bước chân thật nhẹ nhàng, đầu cũng có chút mờ mịt, đi đến trước mặt Voldermort, cũng không biết nghĩ thế nào, liền ngơ ngác tới gần, vươn hai tay ra ôm lấy thân người cao lớn của hắn. Cô lập tức cảm thấy thân người trước mặt cứng ngắc lại một chút.

Một lát sau, Abigail chợt rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo một chút, lập tức muốn buông tay, không nghĩ tới người kia ngược lại lại ôm lấy cô.

Voldermort dùng cánh tay thon dài ôm lấy thắt lưng của cô gái trong ngực, thân người hơi cúi, để cằm lên đầu Abigail, dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực.

Abigail cả người đều rung động, cô thậm chí cảm thấy được hơi thở gấp gáp của hắn phả lên tóc và hai má của cô.

Tiếp theo, Abigail cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị người kia bế lên, chưa kịp hét lên liền lập tức ngồi xuống.

Abigail lúc này mới phát hiện, đài thiên văn hôm nay có thêm hai cái xích đu, hiển nhiên là Voldermort chuẩn bị cho hai người bọn họ, đáng tiếc..... Hiện tại xem ra chỉ cần một cái là đủ rồi, bởi vì cô bị hắn ôm ngồi lên đùi.

Voldermort gắt gao ôm cô gái, đem thân mình mềm mại, nhỏ xinh nằm sâu trong ngực mình, nhẹ nhàng xoa vỗ. Abigail chôn trong ngực hắn, cánh tay vẫn ôm thắt lưng hắn, cúi đầu lẩm bẩm mọt câu: "Cảm ơn ngài đã thả ông ấy!!!"

Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên đó, mỉm cười nói: "Không cần cảm ơn, ngươi cao hứng là được rồi"

Abigail đem khuôn mặt nóng bừng chôn trong khuôn ngực lạnh lẽo, rắn chắc của hắn, đầu óc cuồn cuộn, miệng nói ra lời không có chút logic nào: "....Trên hộp kia viết gì vậy?"

Voldermort nở nụ cười lớn, nói: "Không nghĩ được ngươi lại biết rõ ràng như vậy, được rồi, trên mặt có viết: dành cho Abigail của ta, kẹo này không béo nha!!!"

"Cho nên ngài lập tức biết?", Abigail rầu rĩ cọ vài cái trong ngực Voldermort, thật lạnh, thật thoải mái.

"Đúng vậy! .... Sao có thể làm cho Abigail của ta khổ sở được!!!", Voldermort có chút sủng nịnh trêu đùa.

Thật ra hắn đã sớm biết lão già kia là bạn của Green gia, nhưng hắn chưa từng để trong lòng, luôn nghĩ rằng chỉ là quan hệ của người lớn mà thôi. Nhưng khi hắn nhìn thấy hộp kẹo kia, không biết vì sao đột nhiên lại mềm lòng.

Abigail trong lòng cao hứng, đầu lại choáng váng, cả người lâng lâng, chỉ cảm thấy thế giới thật hài hòa, con người thật là hoàn mĩ, thân hình nhỏ xinh của cô ở trên đùi Voldermort lắc lư, cánh tay lại ôm hắn chặt một chút, vui cười hớn hở nói:

"....Đúng vậy, đời người ngoài chém gϊếŧ còn có rất nhiều chuyện thú vị, tôi đã sớm muốn nói với ngài: con người ngài thật rất không thú vị, ngoại trừ tìm phiền toái cho người khác, tìm phiền toái cho bản thân, cuộc sống của ngài không còn gì khác sao? Ngài hiện tại có tiền có thế, hẳn là nên hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mới đúng chứ. Cả ngày không phải đánh người này thì chính là gϊếŧ người kia, để làm gì chứ? Sống một cách an ổn không phải tốt hơn sao?... Như ngài bây giờ vậy, thật tốt!!"

Abigail nói năng có chút lộn xộn, hồ đồ, nói xong lại ôm Voldermort một cái, cánh tay ngắn ngủi ôm lấy thắt lưng của hắn.

Voldermort mặt đen lại, cảm thấy Abigail vui vẻ ngoài ý muốn, cô bé ngốc này chắc không biết bản thân mình đang nói gì đâu.

Không phải chỉ một chút rượu nho hay sao? Thật sự là một nha đầu vô dụng! Voldermort mím môi, trong lòng khoái trá nghĩ.

Cô bé trong lòng còn không ngừng liên miên cằn nhằn nói mấy lời ngốc ngếch. Voldermort cảm thấy thú vị không lên lời, trong lòng trìu mền, cảm thấy bộ dáng đắc ý rung đùi của cô đặc biệt đáng yêu. Rõ ràng ngốc nghếch, ngơ ngác lại còn ra vẻ bản thân rất thông mình.

Hắn rất thích cảm giác Abigail ngồi trên đùi hắn như bây giờ, cảm giác như có một con heo nho nhỏ nằm trong lòng hắn cọ tới cọ lui. Trên người cô gái lại tỏa ra hương thơm tự nhiên, giống như mùi điểm tâm và sữa. Lại có một chút hương thơm mê say, thấy cô gái nhỏ trong ngực còn đang ngẩn người, không khỏi động tình, chậm rãi cúi đầu....

Môi của hắn hôn lên khuôn mặt nóng bỏng của Abigail một cái, tiếp theo lại hôn xuống môi, tìm được cái miệng mềm mại của cô, đầu tiên là nhẹ liếʍ một chút, sau đó cười nói: "Mùi vị rượu của gia tộc Malfoy đúng là không tồi!"

Tiếp theo lại cúi đầu xuống thấp, hôn một cái thật sâu.

Lần này, Abigail lập tức hoàn toàn tỉnh táo trở lại, chết đứng tại chỗ. Làn môi mỏng lạnh tanh của người kia mang theo du͙© vọиɠ, một đường chém gϊếŧ xông tới, liên tục liếʍ mυ'ŧ trên môi của cô.

Abigail bị dọa rồi, liều mạng muốn giãy dụa tránh đi, giống như một con thú nhỏ hoảng hốt trốn tránh, nhưng mà, cả người đều bị hắn ôm cứng lại, không thể động đậy chút nào, chỉ đành ngậm miệng thật chặt, tránh về phía sau.

Cổ họng Voldermort phát ra âm thanh bất mãn, bàn tay vươn ra sau nắm lấy cái cổ của cô, làm cho cô ngửa đầu, khiến cho cô mở miệng, Abigail cố hết sức cũng không tránh thoát, chỉ đành há miệng.

Hắn lập tức vội vàng xông tới, ra sức liềm mυ'ŧ, Abigail cảm thấy đầu lưỡi giống như bị hắn ăn sạch, kinh sợ nức nở, phát ra âm thanh khóc thút thít.

Nghe thấy tiếng khóc thật nhỏ này, giống như một con thú nhỏ cầu xin tha thứ, hắn ngược lại càng cảm thấy hưng phấn, càng thêm dùng miệng cắn xé cái miệng nhỏ non nớt kia.

Voldermort gắt gao ôm chặt lấy cô, thân người vừa nhỏ lại vừa mềm, giống như một chiếc kẹo đường, hai người lập tức sát lại không chút kẽ hở. Hắn hận không thể đem thân thể mềm mại của cô khảm vào trong người hắn.

Dùng sức liếʍ mυ'ŧ cái miệng nhỏ nhắn, lại quấn quít lấy cái lưỡi của cô, giống như muốn nuốt tất cả vào bụng.

Cánh tay mảnh khảnh của cô hắn có thể nắm được dễ dàng, vuốt ve vài cái, khiến cho cô run rẩy một trận, đột nhiên lại sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ cấm kị...

Mãi cho đến khi nước mắt của cô trào xuống miệng, trong lòng hắn mới thầm than một tiếng.

Hắn buông cô gái đang run rẩy trong ngực ra, nhẹ nhàng vỗ về. Hai má của cô hồng hồng lại dính nước mắt, giống như một quả chín mọng vừa hái xuống, hắn nhịn không được liền cắn một ngụm lên má cô.

Abigail càng thêm sợ hãi, lại run rẩy, hai tay ôm lấy mặt mình, đáng thương nói:

"Ngài, ngài đừng ăn tôi..."

Voldermort nghe vậy, đột nhiên thấy buồn cười, cất cao giọng cười, âu yếm ôm cô vào lòng xoa nắn một trận. Cô không được tự nhiên liền giãy dụa một chút, rồi lại không thể trốn thoát, bộ dạng đáng yêu làm cho hắn đặc biệt vui vẻ.

"....Năm ngoái ta có hỏi ngươi một vấn đề: ta rất thích ngươi, Abigail ngươi có thích ta không?", Voldermort làm bộ như lơ đãng hỏi, đồng thời nhe ra một hàm răng trắng, cầm lấy tay cô đặt lên miệng, con ngươi thâm thúy lóe sáng.

Abigail nhìn thấy hàm răng sắc bén của hắn, cảm thấy bàn tay của mình giống như móng vuốt béo ngậy đặt trong miệng hổ, không khỏi sợ hãi, vội vàng gật đầu như trống bỏi:

"Thích, thích, thích, người tôi thích nhất chính là ngài!"

Voldermort rất là hài lòng, thu hồi răng nanh, dùng sức hôn lên lòng bàn tay đầy thịt của cô một cái thật sâu.

Abigail nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi một câu: "Nếu... tôi nói nếu như, tôi không thích ngài, như vậy thì sao?"

Voldermort lập tức cắn lên tay cô một ngụm, làm ra bộ dạng tức giận:

" Ta liền ăn ngươi vào bụng!!!"

Abigail lập tức bị dọa hết hồn, co lại như một con heo nhỏ, lấy lòng cọ cọ trong ngực hắn, ngây ngô cười vài tiếng, trong lòng vẫn còn sợ.

"Đúng rồi... Trong trường học có mấy nam sinh ngu xuẩn đến dây dưa với ngươi sao?", Voldermort đột nhiên nhớ tới một chuyện, đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói lại mang theo chút nguy hiểm.

Abigail lập tức dùng hai tay chống lấy ngực hắn, chỉ cảm thấy thân hình hắn cao lớn như một ngọn núi, vây cô bên trong, giãy cũng không ra. Lúc hắn hỏi câu kia, cô đột nhiên cảm thấy mùi vị nguy hiểm, nhanh chóng nói: "Không, không có!"

"Nếu như thật sự có, ta sẽ đuổi hết bọn họ đi!", bàn tay trắng trẻo của hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, giọng nói cũng lộ ra chút hung ác.

Abigail nghiêng đầu, đáng yêu dụi vào tay hắn, có chút hiếu chiến nói: "Thật sự không có! Đều là bạn học vui đùa một chút mà thôi, không có mà..."

Hắn mỉm cười, không hề hỏi tiếp, chỉ đem khuôn mặt ấm áp của cô áp vào trong vòm ngực lạnh lẽo của mình, Abigail ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn không dám nhiều lời.

Voldermort nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Abigail, còn có lỗ tai hồng hồng ẩn hiện trong mái tóc bạch ngân, hắn nhất thời lại nhịn không được, cúi đầu cắn một cái.

Abigail cảm thấy lỗ tai của mình ẩm ướt, nóng hổi, còn cảm thấy hàm răng nanh kia, cô bị dọa chết khϊếp, chỉ sợ hắn đột nhiên nổi hứng, hai hàm răng hợp lại, thì cô lập tức mất một tai.

Vì cứu vớt lỗ tai của mình, Abigail từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, khϊếp sợ nhìn mặt hắn.

Trong chớp mắt, con ngươi giống như bảo thạch kia hiện lên vô số cảm xúc, có cầu xin, có khoái hoạt, có sợ hãi, đủ loại cảm xúc hợp lại một chỗ, làm cho con ngươi của cô lóe sáng như bảo thạch.

Voldermort nhất thời cảm thấy mê hoặc, đột nhiên hôn lên mắt cô một cái, nhẹ giọng thở dài: "Làm sao bây giờ? Abigail của ta, ta nghĩ đem ngươi cột vào bên người..."