Tuyết đã tan gần hết, không khí trong trường lúc này mang theo một màu hồng phấn vô cùng đáng yêu. Trên góc rẽ ở hành lang, dưới bóng cây, bãi cỏ, chỗ nào cũng có thể những đôi nam nữ đang ôm nhau ngồi đó.
Trước mười bốn tháng hai bốn ngày, Hogwarts nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, nam thanh nữ tú ai nấy đều mặt mày hồng hào, giống như có chuyện gì vui lắm. Ngay cả ông Filch cũng có một chiếc cà vạt mới, bà Pince (người quản lý thư viện) cũng hòa ái dễ gần hơn mọi ngày, nhìn ai cũng thấy thân thiện, đáng yêu.
Có đôi thì kín đáo ngồi ở một nơi nào đó, liếc mắt đưa tình, nhìn đến khi hai người biến thành gà chọi mới thôi. Abigail rất bội phục bọn họ có thể nhìn nhau trong thời gian dài như vậy mà không chớp mắt cái nào, đúng là sức mạnh của tình yêu!
Có đôi thì nóng bỏng một chút liền ôm nhau ở bãi cỏ lăn lộn mấy vòng, thường thường khi tách nhau ra, trên mặt hai người đều mang theo nước miếng, giống như vừa mới rửa mặt vậy. Hogwarts có tinh thần tiết kiệm tài nguyên như vậy thì đáng được đến Copenhagen họp rùi. (ý Abigail nhắc đến hội nghị biến đổi khí hậu toàn cầu, những nước họp phải đưa ra kế hoạch hạn chế sử dụng tài nguyên, giảm khí thải ...)
Abigail âm thầm thở dài, những đứa trẻ này đúng là trưởng thành quá sớm, còn nhỏ như vậy đã động chân động tay, không tập trung mà học hành. Nhớ năm đó cô còn ở trong trường đại học cũng không có gan làm những việc đó. Nếu "làm ra mạng người" thì nên làm gì bây giờ?
Bệnh xá có cung cấp thuốc tránh thai không?
Đưa thư tình cũng giống như tổ chức ngầm nào đó đưa mật thư vậy, thường thường sẽ là một nam sinh mang vẻ mặt quỷ dị xuất hiện, sau đó giống như một cơn gió, nhoáng một cái trước mặt Abigail, đi mất.
Abigail còn chưa kịp nhìn thấy mặt mũi người kia thì trong ngực hoặc trên tay đã xuất hiện một phong thư.
Những bức thư loại này Abigail đã đốt đi mất bức, phát hiện nội dung bên trong đều đại khái giống nhau:
Đầu tiên đều là khen ngợi "vật chất" (bề ngoài) và "tinh thần" (tính cách) hai thành tựu lớn nhất của cô. Lại nói bản thân và Abigail tu ngàn năm mới được làm bạn học, tiếp theo biểu lộ tình cảm chân thành đối với Abigail, cuối cùng xin được tiến thêm một bước trong tình cảm.
Abigail cầm lá thư kia, quyết định đem đi đốt vẫn hơn, nếu như bị "người nào đó" nhìn thấy thì mấy tên không biết sống chết này một tên cũng không chạy thoát.
Nhìn xem, cô là một người nhà Slytherin thiện lương đến mức nào!!!
Lily cầm quà tặng của Potter đến tìm Abigail, thấy Abigail đang dùng "Incendio" (lời nguyền đốt lửa) hủy thư tình, giật mình liền hỏi: "Bạn đang làm gì vậy?"
"Mình đang bảo vệ sinh mạng của những đứa trẻ vô tội", Abigail bày ra vẻ mặt thương hại.
Potter là một bạn trai vô cùng thực tế, hắn cho rằng tặng gì cũng không bằng tặng đồ vật mang tín thực tế một chút, cho nên hắn tặng Lily một hộp bánh chocolate, lại còn yểm chút bùa chú, đảm bảo Lily có thể ăn được gần nửa năm.
Trên tờ thiệp còn ghi: cho dù bạn có béo giống con hà mã thì mình vẫn sẽ yêu bạn.
Câu trả lời thuyết phục là: Lily liền tặng cho hắn "phật sơn vô ảnh cước" @@
-- p/s là chiêu thức của Hoàng Phi Hồng.
So với hắn, Sirius lại vừa lãng mạn tao nhã, mà cũng không mất phần thực tế.
Hắn tặng Abigail một bồn hoa Tulip màu xanh pha ngân sắc, ý nghĩa của nó là yêu thương và bảo vệ người mình ngưỡng mộ. Loại cây này là loại vô cùng quý giá, vô cùng khó tìm, công dụng của nó cũng tương đương với những loại dược liệu cấp cao. Đặt nó ở trong phòng, có thể thanh lọc không khí, giúp thân thể khỏe mạnh, tránh được không ít bệnh tật.
Trên thiệp có ghi: mình là chậu hoa, bạn là hoa, mình là gió bạn là cát @@
Snape nhìn thấy mặt liền đen một nửa.
Abigail lắc đầu, thở dài, trong ánh mắt xem kịch vui của những học sinh khác liền lấy danh nghĩa Sirius quyên tặng cho bệnh xá, để cho bà Pomfrey có thêm đồ để cứu chữa cho học sinh.
******
Trong những ngày lễ tình nhân, vườn trường lại giống như khắp nơi đều đặt bom mìn. Sau khi tan học buổi chiều, Snape liền kéo Abigail tìm một chỗ để luyện tập một chút pháp thuật mới, lại lôi kéo khắp nơi không có chỗ dừng chân.
Có một số lần, Snape đi quá nhanh, liền tiến đến chỗ người ta hai người đang tình tự, lúc ấy nam sinh đang thò tay vào bên trong vạt áo của bạn gái.
Mà ánh mắt của Snape lại tinh tường hơn người, Abigail còn chưa thấy hai người kia như thế nòa thì hắn cái gì cũng đều nhìn thấy hết, mặt đỏ bừng, còn giả bộ nói với Abigail:
"Ha ha ha, mặt trời hôm nay nóng quá. Nơi này cũng quá nhiều người"
Abigail ngẩng đầu nhìn trời, cũng sắp hoàng hôn rồi, mặt trời đã lặn, sao cũng sắp lên, vì thế liền trợn trừng mắt nhìn hắn, cái tên này đến nói dối cũng không biết cách.
"Dừng lại ở đây thôi... nơi này thoạt nhìn cũng không có người đến!", Snape nhìn quanh, giống như đang dò xét có ai xâm phạm lãnh thổ của hắn hay không.
"Chậc chậc... Sev, cậu thật là một người cực kỳ không thú vị", Abigail lắc đầu, bất đắc dĩ ngồi lên tảng đá. "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? cậu lại còn bảo mình đi luyện tập pháp thuật? quả thực là không chút thú vị khiến người ta giận sôi người"
Lễ tình nhân năm ngoái lại là chủ nhật, mà thứ bảy hôm trước Abigail đã bị Snape bắt luyện tập pháp thuật cả một ngày, mệt muốn chết, vì thế liền trốn trong ổ chăn thề chết cũng không ra ngoài. Cô không tin Snape dám vọt vào phòng ngủ nữ để bắt cô ra.
Kết quả là hôm đó những người muốn đưa thư tình cho cô cũng không có cách nào. (ha ha ta thất có mùi âm mưu nha)
Cho nên hôm nay là lễ tình nhân đầu tiên của Abigail ở Hogwarts. Cô liền nhận được rất nhiều thư tình và quà tặng, đúng vậy, đồ ăn uống, đồ chơi, cái gì cũng có.
Abigail vô cùng khoái trá.
Snape cuối cùng xác định không có ai gần đây, vẻ mặt kích động ngồi xuống bên cạnh Abigail, giống như kẻ trộm.
"Chính cậu làm người không thú vị thì thôi đi, còn muốn cản trở mình phát tài", Abigail tiếp tục oán thán, ".... Chỉ bằng phúc khí hôm nay của mình, nếu hôm nay đi dạo một vòng quanh đại sảnh liền phải đem cả bồn tắm ra đựng quà"
"Bạn ít nổ thôi", Snape cuối cùng cũng phục hồi tinh thân, bắt đầu phản kích, "Làm sao có thể? Bạn hung dữ như vậy, lại thích chỉnh người, mắng chửi người, tính tình lại không tốt, nào có ai dám lại gần? Dùng bồn tắm đựng quà? ... bạn đang nói người khác à?"
Abigail lập tức nhụt chí, Snape nói cũng không sai, cô đúng là không phải nữ sinh được hoan nghênh nhất trong lễ tình nhân.
Bởi vì Abigail vốn có một chút "ác danh" bên ngoài, hơn nữa lần trước lại có một trò khôi hài với Sirius ở bệnh xá, lại còn bị Sirius khóc lóc làm ầm ĩ hồi lâu, vì vậy liên tục mấy tuần tuần liền từ khóa "tiểu thư Abigail Green" là từ được nhắc đến nhiều nhất, nhất thời trở nên vô cùng nổi tiếng.
Các nam sinh liền có chút chùn bước.
Mà Sylvia vừa vặn tương phản, vừa ôn hòa, đoan trang, lại hào phóng, lại chưa từng có chuyện xấu gì truyền ra ngoài, quả thực là "hiền thê" lý tưởng trong mắt người khác.
Vì thế...
Abigail vô cùng buồn bực, trừng mắt nhìn cái tên đáng ghét Snape, đột nhiên lại cảm thấy hắn hôm nay có chút khác thường. Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Tháng hai đầu mùa xuân vẫn hơi lạnh mà hắn lại đổ mồ hôi.
"Cậu... sao thế? Người không thoải mái?", Abigail quan tâm hỏi.
"Không, không có", Snape lại kích động.
Tiếp theo hắn đem một quyển sách thật dày nhét vào trong lòng Abigail, kích động giống như sắp đánh nhau, hét lớn: "Cái này tặng bạn"
Abigail bị hắn hét một tiếng bị dọa một chút, xoa xoa đôi tai bị ù, nhìn quyển sách trong ngực mình. Là một quyển nhật ký mới tinh.
Cô cười khổ một tiếng, Abigail cũng chỉ có thể nghĩ được như vậy. Nhưng vẫn cao hứng nói: "Cảm ơn cậu, mình nhận"
Nói xong liền muốn cất vào trong cặp sách.
Snape lập tức kéo tay áo Abigail, vội vàng ngăn cô lại, khuôn mặt tái nhợt lại đỏ lên, ánh mắt liếc xung quanh, không dám nhìn cô, nói: "Bạn, bạn mở ra xem một chút..."
Abigail có chút ngạc nhiên: "Một quyển vở trắng thì có gì để xem? Cũng không phải thư... Sev, cậu... cậu làm sao vậy?"
Snape rất lạ, hắn tóm lấy tay áo Abigail không buông, nhưng lại không nói gì cả, chỉ cố chấp nhìn Abigail, trong mắt mang theo sốt ruột và khủng hoảng. Sau ót cũng xuất hiện những giọt mồ hôi thật lớn.
Abigail không hỏi, chỉ nhanh chóng mở quyển vở ra, vừa mở ra liền thấy bên trong quyển vở thật dày là một bông hoa dùng để ghi phiếu tên tinh xảo bằng hoa khô. Đúng là loại hoa cô thích nhất, đóa hoa màu đỏ nhạt, mềm mại gập xuống mấy lần xuống phía cuống hoa, hìn dạng đáng yêu, còn tỏa ra hương thơm tự nhiên.
Abigail cực kỳ thích, cầm trong tay nhìn xem vài lần, ai ngờ mới cầm được mấy giây đóa hoa kia liền biến thành một đóa hoa tươi xinh xắn, rung rinh trong gió, giống như gật đầu với Abigail.
Lúc này phía nhị hoa đột nhiên mọc ra một nụ hoa khác, cánh hoa của nụ lại chậm rãi nở ra, phía trong lại giống như cái miệng nhỏ nhắn của trẻ con nhả ra một vật.
Abigail vội đưa tay đón lấy, cái vật kia liền rơi lên tay cô, là một cái vòng trang sức bằng bạc tinh xảo, còn có một cái bình thủy tinh nhỏ bằng ngón cái, bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt.
"Đây là cái gì?", Abigail tò mò giơ cái chai lên xem.
"Là thuốc giải độc", Snape cúi đầu ngượng ngùng nói.
"... Là đá Ngưu Hoàng tinh luyện ra, mình còn bỏ thêm một ít dược liệu khác, thời điểm mấu chốt chỉ cần uống là được. Các loại độc bình thường đều có thể giải được..... Bạn có thể đeo lên cổ.... nhưng nếu bạn không thích... cũng không cần phải đeo..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.
Snape cúi đầu, cái mũi to như sắp đυ.ng vào đầu gối, hắn đang chờ Abigail "tuyên án". Ai ngờ đợi hồi lâu lại không nghe thấy âm thanh gì cả. Trong lòng có chút hiếu kỳ liền ngẩng đầu lên.
Kết quả vừa ngẩng lên liền thấy Abigail đang ngơ ngác nhìn hắn, khóe miệng đang trưng ra nụ cười dịu dàng. Ánh mắt xanh biếc lại sáng như sao, không nháy mắt chút nào nhìn hắn, lại không nói gì cả.
Snape bị Abigail nhìn chằm chằm làm da đầu run lên, trên mặt lại càng nóng bỏng. Đột nhiên lúc này, Abigail tiến lại gần, ôm hắn một cái thật chặt, vừa ôm vừa cười nói:
"Aaaaa cám ơn, cám ơn, Sev, cậu thật tốt, thật tốt, mình rất thích quà tặng của cậu! Thật sự rất thích!!"
Snape bị Abigail nói năng lộn xộn, nhiệt tình ôm lấy liền choáng váng, thở ra một hơi thật dài, trong lòng rất thoải mái, giống như ăn được cái gì đó vô cùng ngọt ngào.
Sau đó hắn lại lấy lại đóa hoa kia từ tay Abigail, lại thả vào trong quyển vở.
Đóa hoa kia vừa rời tay Snape vài giây liền lập tức biến thành đóa hoa khô lúc đầu.
"Cái này cho bạn làm phiếu ghi tên", Snape lại đỏ mặt, có chút đắc ý lại có chút ngượng ngùng nói: ".... Nếu bạn muốn nhìn hoa tươi thì chỉ cần cầm trong tay một chút là được.... khi buông tay nó lại trở về như cũ"
Abigail nhìn đóa hoa nằm trên trang vở trắng giống như phiếu ghi tên, trong lòng lại cảm động, chỉ cảm thấy Snape là "bé trai" tốt nhất trên thế giới này. (Chính xác là bé trai đó, ta đã kiểm tra lại ba lần. Không hiểu sao không phải chàng trai mà là bé trai nhỉ?)
Khi Abigail nhận được quà tặng của Sirius phản ứng đầu tiên của cô là: cô là một người chưa từng nuôi sống được cái gì nếu đem cái hoa Tulip quý giá kia tặng cho cô, cô làm chết thì sao?
Cho nên cô liền đem cái bồn hoa kia tặng cho bệnh xá. Không phải là cô không tham tài, mà là không muốn có gánh nặng.
Mà Snape rõ ràng hiểu tính cách của cô.
Hắn biết cô thích đọc sách, cho nên hắn đưa cho cô phiếu ghi tên trên sách.
Hắn cẩn thận suy nghĩ đến bản tính của cô, biết cô không thể nuôi hay trồng nổi thứ gì, cho nên hắn dùng pháp thuật biến đóa hoa kia thành hoa khô để cô không cần phải ngày ngày đi chăm sóc.
Bởi vì lo cho an nguy của Abigail cho nên hắn làm ra thuốc giải độc.
Abigail ôm lấy bả vai gầy yếu của Snape, trong lòng thật ấm áp, cảm thấy giống như bản thân nhặt được bảo vật.